"Ai bảo em không tin anh chứ? Phải phạt!"
Lâm Huyền bị anh hôn đến mê man. Lục Ngạn hôn môi thôi vẫn cảm thấy chưa đủ. Anh chạm nhẹ môi lên đôi mắt cô, sau đó lần xuống gò má, rồi hôn lên cằm, lên trán.
"Đừng hôn nữa. Anh không thấy trời đã khuya rồi à? Chúng ta phải đi ngủ."
Lục Ngạn như không nghe lời cô nói. Anh cười mỉm, sau đó lại lần xuống cổ.
"Này..." Lâm Huyền muốn đẩy Lục Ngạn ra nhưng không thể. Tại sao nói một hồi lại thành ra thế này rồi? Anh không phải là muốn...
"Em tin, em tin anh và Tống Thanh Ca không có gì mà. Chúng ta đi ngủ có được không?"
Lâm Huyền đột nhiên có chút hoảng sợ. Lỡ như anh muốn làm thật thì sao? Với sức lực nhỏ bé của cô hoàn toàn không thể nào ngăn cản anh nổi.
"Ừ. Đi ngủ."
Lục Ngạn đẩy cô xuống giường, tay với tới bên tường tắt điện, đôi mắt anh bây giờ hiện rõ sự khao khát dục vọng mà bấy lâu nay Lâm Huyền chưa nhìn thấy bao giờ.
"Lục Ngạn, đừng như thế mà. Em... Em sợ."
Lục Ngạn cúi đầu xuống hôn lên môi cô. Đây không phải là lần đầu tiên hai người hôn nhau, chỉ là lần này lại khác, nụ hôn hiện tại tạo cho anh cảm giác chưa bao giờ cảm nhận được, thật là khó diễn tả thành lời.
Lục Ngạn bắt đầu cởi đồ của Lâm Huyền. Cô sợ hãi co rúm người lại, hai tay đặt trước ngực anh cố đẩy ra nhưng không thành.
"Bà xã, ngoan chút nào."
Lục Ngạn giữ chặt hai tay Lâm Huyền lên trên đỉnh đầu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tong-phu-nhan-mat-tri-nho-roi/998755/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.