Sáng hôm sau, lúc Lâm Huyền tỉnh dậy đã là mười giờ trưa. Cả người cô mệt nhừ, chắc là vì tối hôm qua khóc quá nhiều. Lâm Huyền lê tấm thân uể oải đứng dậy, từng bước nặng nhọc đi vào phòng tắm.
Lục Ngạn đêm qua không về, cô biết. Chỉ là cô không dám suy tưởng đến lý do. Bởi vì Lâm Huyền sợ những gì bản thân suy nghĩ là thật, vậy thì trái tim cô có lẽ sẽ tan nát mất.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Lâm Huyền đi về tầng dưới. Cả ngôi nhà trông có vẻ tươm tất, người làm đi lại bận rộn, có lẽ là để chuẩn bị bữa trưa.
"Thiếu phu nhân đã tỉnh, cô vẫn khỏe chứ?"
"Ừ." Lâm Huyền đáp lại cho có, sau đó ngồi vào bàn ăn. Từ đêm qua đến giờ cô vẫn chưa ăn gì để lót bụng, bây giờ đúng là rất đói.
Tiểu Thúy đem thức ăn soạn lên bàn, gương mặt tỏ vẻ cung kính. Chỉ có dì Diệp vẫn luôn dùng cặp mắt khinh thường nhìn cô.
Nhìn một lúc lâu, có lẽ vì không nhịn nổi mà bà ta bèn lên tiếng châm chọc.
"Ôi chao. Phu nhân sao không ngủ thêm chút nữa, mới có mười giờ mà đã dậy rồi?"
Cả không gian yên ắng. Lâm Huyền không nói gì đáp lời. Bà ta thích nói cứ nói, cô cũng đâu rảnh mà quan tâm.
Chỉ là một câu tiếp theo đây của dì Diệp đã triệt để chạm đến giới hạn cuối cùng của Lâm Huyền.
"Thiếu phu nhân là thiên kim tiểu thư mà lại không có gia giáo. Chắc là vì không có mẹ nên chẳng được ai dạy dỗ đàng hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tong-phu-nhan-mat-tri-nho-roi/998739/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.