Sau ngày hôm đó Triệu Thành Quân càng thêm có hảo cảm với Lục Ân Nhị cũng không có bài xích anh như ngày trước điều này làm anh cảm thấy bản thân như đạt được thành tựu to lớn, trên công ty cũng không có rảnh rỗi tìm cậu mà chỉ khi nào cậu rảnh tới giờ nghỉ trưa mới dám vác mặt qua tìm cậu đi ăn.
Tiêu Nghi Kiến lòng đầy nghi ngờ nhưng không có nói ra, hắn từ ngày đó cũng không được qua đón Triệu Tiểu Nhan như trước. Hắn ấm ức mà chỉ có thể thở dài. Giờ cơm trưa khu căng tin chật kín người, đông kịt vướng mắc không có lối ra cũng không có lối vô xếp hàng chờ rất lâu, anh ngạc nhiên thoáng ngẩn người anh không hay xuống đây nhưng biết là sẽ rất đông và chờ lâu nhưng không ngờ lại lâu như vậy.
Triệu Thành Quân liếc mắt qua anh, cậu bình thản nói: “ Cậu ra bàn ăn ngồi chờ trước đi, lát tôi mang thức ăn ra hộ luôn cho.”
Dứt lời cậu bước đi vào nhưng anh theo sau: “ Không cần, tôi đi cùng cậu. Lần sau còn quen biết để gọi món.”
Tiêu Nghi Kiến đằng xa đứng cùng những người khác chép miệng không khỏi cảm thán: “ Cảm giác như tôi đã mất chức vị của bản thân.”
“Chức thái giám hả?”
“Bổn cung đã chính thức thất sủng.” Hắn giả bộ lau đi những giọt nước mắt vô hình.
Mặc dù biết hắn khá thân với cậu nhưng ăn nói cũng: “ Thứ xàm, kệ cậu ta đi, chúng ta đi lấy đồ ăn không hết nhịn cả đám.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tong-muon-noi-chuyen-yeu-duong-/3592878/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.