Chu Kiến Hàng ngoái đầu lại, khá ấn tượng với thanh niên trước mắt. Dẫn theo cả phó hiệu trưởng khá quen thuộc với hắn.
Phó hiệu trưởng thấy hắn vội mỉm cười chào hỏi:" A, Chu tổng. Sao ngài lại có mặt ở đây?".
Lục Ân Nhị không quan tâm đến hai người chào hỏi, tay xỏ túi quần lập tức lôi ra Triệu Tiểu Nhan ấm ức đằng kia khóc đến mắt mũi có chút muốn sưng, còn có cả Lục Đình Bắc.
Lục Đình Bắc kinh ngạc hô một tiếng:" Chú!." Mà không còn rụt rè như trước.
“Tiểu Bắc, sao cháu cũng ở đây?”.
Anh bất ngờ khi thấy thằng bé, anh đi tới hạ thấp người xoa đầu tiểu Nhan, đôi mắt đỏ hoe xưng vù vì khóc quá nhiều, tay ướt đẫm nước mắt. Anh thương xót cho con bé vội bế lên an ủi, Lục Đình Bắc thấy cứu tinh liền bám vào ống quần anh chỉ thẳng:" Chú, cậu ta ăn cắp lại la làng đổi oan cho tiểu Nhan. Cậu ta lấy vòng của tiểu Nhan."
“Vòng sao? Vòng gì?”.
Anh vỗ vỗ lưng Triệu Tiểu Nhan an ủi, thằng bé chỉ vào tay Chu Kỳ Tuệ vẻ mặt hung hăng, vênh váo cười. Chủ nhiệm Lý:" Tiểu Bắc không được vô lý. Hạ tay xuống."
Chủ nhiệm Lý vừa dứt lời, liền ngậm miệng lại bị sát khí anh dọa, ánh mắt muốn giết chết hắn làm hắn ngậm miệng ngay lập tức. Phó hiểu trưởng âm thầm lau mồ hôi cầu nguyện.
Anh tiến lại gần đứng trước mặt Chu Kiến Hàng lịch sự mỉm cười:" Anh là cha của cô bé."
“Đúng là tôi.”
“Tôi có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tong-muon-noi-chuyen-yeu-duong-/3592876/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.