"Đại ca, chị dâu, tiểu Bắc." Lục Ân Nhị không nhịn xuống được sự hưng phấn trong lòng, anh hô lớn khiến Lục Đình Bắc giật mình ngẩng đầu lên nhìn.
Lục Đại Cường thấy anh liền cười, Tô Uyên Vãn mỉm cười gật đầu:" Tới rồi sao. Mau tới đây ngồi, tiểu Bắc tới giờ cơm rồi. Bỏ điện thoại ra, chào chú đi."
Hắn vỗ ghế bên cạnh mình cho anh ngồi, anh đi ra ghế đã được kéo sẵn túi kẹo anh giấu đi để ghế cạnh. Hắn phát hiện:" Cái này?".
"Em có chút quà cho tiểu Bắc ấy mà."
Lục Đại Cường không phản đối, hắn biết anh rất thích trẻ con việc mua quà cho tiểu Bắc là việc dễ hiểu, hắn chỉ có thể nhẹ giọng nhắc nhở:" Mua cũng được, nhưng lần sau đừng nhiều thế này. Tiểu Bắc đang trong chế độ giảm cân cùng Vãn Vãn rồi."
"Cái gì? Giảm cân? Chị dâu gầy như vậy mà vẫn giảm, tiểu Bắc còn nhỏ đây là thời điểm phát triển mà giảm cân sao được, thằng bé ăn được cứ để thằng bé ăn đi."
Lục Đại Cường có chút khó nói, hắn ngoắc ngón tay kêu cậu lại gần thì thầm bên tai:" Cậu không hiểu đâu, chị dâu cậu đang thích một chiếc váy nhưng mà vòng eo cô ấy có chút đầy đặn không mặc vừa nên cô ấy muốn giảm cân. Còn về tiểu Bắc thì cậu nhìn cái cổ ngấn thịt, tôi không có gì đâu nhưng chị dâu cậu nhất quyết cho thằng bé giảm cân. Sợ lớn lên thì khó."
Lục Ân Nhị tỏ vẻ hiểu ý, anh hạ giọng xuống thấp nhất có thể:" Anh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tong-muon-noi-chuyen-yeu-duong-/3592865/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.