"Cha, là chú sáng nay tặng con hai cái bánh bao này."
Triệu Tiểu Nhan chỉ ngón tay nhỏ nhắn vào người anh, Lục Ân Nhị lúc này hơi lúng túng, bước chân lảo đảo từ trong bóng tối đi ra.
"Thật trùng hợp."
Triệu Thành Quân cất giọng nói, cậu cười như không cười làm anh thêm ngượng ngùng. Cả hai người lớn đều không biết nói gì dần như chìm trong bầu không khí khó xử, trầm mặc chỉ có Triệu Tiểu Nhan là đi tới cạnh anh chào hỏi. Anh đưa tay xoa đầu cô bé ngoan, con bé híp mắt lại cười cười.
Cậu không có cản anh lại vì Tiểu Nhan là đứa trẻ nhạy cảm, không phải ai con bé cũng chịu lại gần. Nếu như con bé lại gần chứng tỏ là người con bé quý nhưng chỉ với một lần gặp thôi sao?
Cậu cười hòa ái chờ đợi con gái mình quay trở lại, một lát sau cô bé chạy lại để cậu bế lên. Triệu Thành Quân chỉ động đi tới gần anh:" Cảm ơn sáng nay cạu đã tặng con bé bánh."
"Không có gì, chỉ là quý mến trẻ con nên muốn tặng thôi. Chú có thể hỏi tên cháu sao?".
Anh chống chân, hạ thấp người mình đối diện với khuôn mặt trẻ thơ, cô bé chớp chớp đôi mẳt gật đầu:" Triệu Tiểu Nhan."
"Tên hay."
Lục Ân Nhị cười tươi khen, muốn nói thêm mấy câu nhưng xe anh gọi đã tới, đành phải từ biệt hai cha con cậu mà rời đi trước. Trước khi đi, anh còn ngoái lại:" Có cần tôi đặt xe giúp cậu không? Giờ này gọi xe khó đấy."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tong-muon-noi-chuyen-yeu-duong-/3592854/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.