Lục Đình Phong vốn ngủ không sâu, vừa nghe được tiếng gọi đó liền mở mắt. Khi hắn ngẩng đầu lên liền đối diện với khuôn mặt của Du Nhiên.
Mắt cô nhìn anh đỏ hoe, khóe môi mím lại, Lục Đình Phong cứ tưởng mình nghe nhầm, nhưng rồi Du Nhiên lại một lần nữa mở miệng gọi hắn.
“Anh ơi.”
Lục Đình Phong không bỏ sót một giây đồng hồ nào, mắt hắn cứ như thế nhìn cô không động đậy.
Là thật sao? Hắn không nằm mơ ư?
Lục Đình Phong đứng lên muốn đi tìm bác sĩ, sau đó lại quay người ngồi xuống giường, ngón tay chạm vào đầu môi Du Nhiên, giọng nói khàn khàn như phát run.
“Gọi lại lần nữa.”
“Anh ơi.”
Trái tim hắn đập nhanh như trống trận, hắn nói.
“Một lần nữa.”
“Anh ơi.”
“Một lần nữa.”
Hai tay Du nhiên do hết tác dụng của thuốc tê liền bắt đầu đau nhức dữ dội, cô bật khóc như đứa trẻ, tay muốn đưa lên ôm lấy hắn nhưng không thành, liền vừa khóc vừa bất lực gọi hắn.
“Lục Đình Phong.”
Lục Đình Phong không ngăn được khóe môi đang giương lên của mình, hắn ôm lấy cô, lau đi giọt nước mắt của cô, vui mừng khôn xiết.
“Du Nhiên, cuối cùng em cũng gọi tên anh rồi, anh thật sự rất vui.”
Du Nhiên thấy được Lục Đình Phong, bao nhiêu lo lắng cùng sợ hãi cuối cùng cũng được gỡ bỏ xuống. Cô lưu luyến cọ vào ngực hắn, thấy được khóe mắt Lục Đình Phong lại phiếm hồng, liền nhỏ giọng gọi.
“Anh, em đau.”
Lục Đình Phong vừa nghe Du Nhiên la đau liền lo lắng muốn đứng lên tìm bác sĩ, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tong-muon-hon-toi/1244941/chuong-71.html