Du Nhiên rơi vào một khoảng trống tối đen như mực, cô sờ soạn bốn phía lại chẳng nắm được thứ gì, đành bất lực ngồi xuống, nhưng dường như đang có vật nào đó trèo lên người cô.
Là con gì? Rắn sao?
Du Nhiên mở mắt rất to nhưng không thấy hình thù thứ kia là gì, sau đó cô nghe được âm thanh của những đứa trẻ, tiếng cười nói kia vô cùng quen thuộc, giống như cô cũng từng thấy qua.
Một góc của bóng tối bừng sáng, lúc này Du Nhiên mới phát hiện thứ trèo lên người cô là một chú chó con.
Lông màu trắng, có hai đốm trên lỗ tai, nhìn đáng yêu vô cùng.
Du Nhiên cũng từng nuôi một con, trong khoảng thời gian đó cả nhà họ Du chỉ có mình chú chó kia làm bạn với cô, sau đó …lại bị Du Nhuệ thuốc chết.
Du Nhiên nhìn một góc sáng kia, vừa ôm chú chó trên tay vừa đi đến nhìn thử, hóa ra là nhà của cô cùng bà ngoại.
Du Nhiên chạm vào khuôn mặt phúc hậu của bà, nhưng ngón tay lại xuyên qua thân ảnh kia, Du Nhiên mím môi gọi một tiếng.
“Bà ơi!”
Bà vẫn cười, nhưng lại chẳng nhìn thấy cô.
Du Nhiên bật khóc nức nở, muốn chạy đến ôm lấy bà, hình ảnh kia liền tan biến trong vòng tay cô, âm thanh vui đùa của trẻ con cũng biến mất, đổi lại là tiếng khóc thúc thít, cùng tiếng tụng kinh trầm trầm.
Du Nhiên đứng ở đầu quan tài, nhìn thấy bà mình nằm trong đó, mếu máo gọi.
“Bà ơi.”
Bà ngủ rồi, mãi mãi cũng không cười, không trả lời Du Nhiên nữa.
Du
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tong-muon-hon-toi/1244940/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.