Du Nhiên bị lời nói kia dọa cho sợ rồi, cô lấy tay bụm mặt mình, mắt trừng lớn với Lục Đình Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên như muốn tố cáo Lục Đình Phong rằng ‘anh gạt em!’
“Gạt em cái gì? Ai nỡ gạt Du Nhiên đây hả?”
Lục Đình Phong sờ vành tai đỏ như muốn nhỏ máu của cô, lại nhịn không được há miệng, dùng răng cắn một cái.
Du Nhiên giật mình, vội trừng mắt với hắn.
“Anh nói thật đó, thích Du Nhiên lâu rồi, vừa ngoan ngoãn đáng yêu, chịu nghe lời anh như thế, lại còn hôn rất ngọt nữa.”
Du Nhiên xấu hổ vội vàng muốn bụm miệng Lục Đình Phong lại, thế quái nào lại bị hắn nắm lấy, hôn lên lòng bàn tay kia.
“Nhóc con không nhớ anh là phải, lúc đó em còn bé xíu, làm sau mà nhớ anh được.”
Bàn tay Lục Đình Phong di chuyển xuống chân trái Du Nhiên, dưới đầu gối cô có một vết sẹo lờ mờ rất nhạt, nhưng Lục Đình Phong biết khi đó nhóc con bị thương rất nặng, trên cái chân trắng trắng nho nhỏ kia toàn máu là máu. Hắn vừa cõng vừa dỗ bé con, lúc chạy đến bệnh viện Du Nhiên đã nằm trên lưng hắn ngất đi không biết từ lúc nào.
Nhìn thấy tròng mắt Du Nhiên hơi nghệch ra, như đang cố gắng nhớ lại xem mình từng gặp Lục Đình Phong ở đâu rồi, sau đó giống như không nhớ ra được gì, liền thất vọng cụp mắt.
“Hồi em ba tuổi có một khoảng thời gian em ở trấn Yên, thành phố D đúng không?”
Du Nhiên gật đầu. Lúc nhỏ vì cha mẹ bận rộn công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tong-muon-hon-toi/1244905/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.