Tim Lục Đình Phong đập thình thịch, lòng bàn tay rịn mồ hôi, hỏi lại.
“Nhưng rõ ràng cô ấy không thể.”
Du Nhiên không hề giả vờ, cô ấy không thể nói được là sự thật.
“Ý của tôi là, về phương diện sức khỏe, cơ thể cô ấy hoàn toàn bình thường, cho nên tôi nghi ngờ việc Du Nhiên không thể nói có liên quan rất lớn đến vấn đề tâm lý.”
Lục Đình Phong nhớ đến thái độ bất thường của Du Nhiên trước phòng bệnh, phỏng đoán.
“Du Nhiên, có chướng ngại tâm lý?”
Phó Cảnh Minh gật đầu, anh nói thêm.
“Thật ra vấn đề tâm lý này nên điều trị càng sớm càng tốt, nhưng mà Du Nhiên bị câm là từ năm ba tuổi đúng không? Thời gian đó là khoảng đầu thích hợp và dễ chữa nhất, nếu người nhà giúp cô ấy giải tỏa tâm lí ngay khi phát hiện ra Du Nhiên mắc bệnh, có lẽ bây giờ đã không thành ra như thế này.”
“Hoặc là trong một khoảng thời gian đó nhà họ Du có để Du Nhiên tập nói lại, nhưng vì không được đến những nơi chuyên về bệnh này, điều trị quá qua loa, sau đó dẫn đến thất bại nhiều lần, nhà họ Du nản lòng, Du Nhiên cũng nản lòng, một khi suy nghĩ mình bị câm kia ghim vào lòng thì rất khó bỏ qua, cộng thêm tâm lí ban đầu của Du Nhiên rối loạn. Thật đáng tiếc, tất cả thứ xấu kia cùng ập đến, một đứa trẻ hơn ba tuổi làm sao chịu được.”
Trong lòng Lục Đình Phong trầm xuống, Du Nhiên bị Du gia đối xử lạnh nhật hơn hắn nghĩ rất nhiều. Đến cả bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tong-muon-hon-toi/1244893/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.