Sáng hôm sau, Bạch Nhan giật mình tỉnh dậy. Nhìn khung cảnh xa lạ trước mắt, cộng thêm việc cô và Tử Ngôn hai người không một mảnh vải che thân khiến cô cũng tự nhớ ra đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Cô nhẹ nhàng ngồi sang một bên giường, xấu hổ đến muốn chết đi sống lại. Bây giờ cảm xúc của cô đang rất rối bời. Đây … là mơ thôi đúng không ? Làm ơn, nếu nó là giấc mơ thì hãy cho cô tỉnh giấc đi ! Tốt nhất là nên chuồn ngay và luôn, ở lại hồi lâu thì chắc chắn cô sẽ tới số.
Bạch Nhan vội vàng thu dọn đồ, không để ý từ đằng sau có người đang tiến gần đến mình. Tử Ngôn nhẹ nhàng cắn vào vành tai cô :
- Cậu chủ nhỏ vẫn còn chưa thoả mãn ! Em định đi đâu vậy ?
Cô giật mình lùi ra xa, nhìn anh chẳng che đậy gì bản thân mà ngồi đối diện, cô chỉ biết cùi đầu không dám nhìn thẳng :
- Hôm qua … hôm qua thật sự là em bị chuốc thuốc nên chưa kiềm chế được mình. Mong anh bỏ qua đừng để ý tới ! Em … em xin phép !
Nói xong, cô cắm đầu cắm cổ chạy đi, để lại cậu mỉm cười đầy bất lực. 10 phút sau, khi đã mặc lại quần áo chỉnh tề, điện thoại cậu bất ngờ reo lên. Cậu nhìn vào màn hình, thì ra là Lục Thần Bắc gọi :
- Alo, giờ Diệp tiểu thư đang ở đâu đấy ?
- Vừa đi rồi ! Sao, có chuyện gì à ?
- Tối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tong-anh-cu-cho-day/2963965/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.