“Đây không phải là ngày hôm qua đem ngươi mang đi……” Tiền Lập mắt sắc, một hồi liền nhận ra Hạ Dật, kinh ngạc nói: “Các cậu quen nhau?”
Lục Tiêu nói bừa “Cậu ấy là chủ của con chó nuôi trong nhà của anh họ của con trai của chú tôi.”
Tiền Lập trợn to mắt, miệng cũng mấp máp nửa ngày, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói được một câu”… Bạn nhà cậu thật nhiều.”
Chờ toạ đàm kết thúc, lễ giao lưu vừa bắt đầu, Lục Tiêu đã đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cầm một bản thảo mà tháng qua viết ra đến sau đài tìm bác sĩ Từ.
Lúc anh đến, Từ Hằng đang cùng nói chuyện với Hạ Dật.
Không biết xuất phát từ tâm trạng nào, Lục Tiêu miễn cưỡng dừng lại bước chân muốn bước đi, đứng bên góc tường, lắng nghe.
Hạ Dật nói”Sớm nghe nói bác sĩ Từ rất có danh vọng trong ngành Y, nếu có thời gian, hy vọng có thể cùng giao lưu riêng một lần.”
Từ Hằng tựa hồ có hơi kinh ngạc: “Tổng giám đốc Hạ đây là?”
Hạ Dật cũng không dông dài, đi thẳng vào chủ đề”Có thời gian cùng ăn bữa cơm đi.”
“Tổng giám đốc Hạ là thương nhân có ánh mắt độc đáo, mà tôi chỉ vững mỗi Y học, sợ là không có tiếng nói chung.” Từ Hằng cười cười, uyển chuyển từ chối.
“Đừng thấy tôi như bây giờ, khoa chính quy năm đó cũng là khoa Y, có chút hiểu biết.”
“Không phải Tổng giám đốc Hạ cuối cùng vẫn làm ông chủ sao” Từ Hằng hơn năm mươi tuổi, nhìn rất hiền lành, nói chuyện lại không có chút lưu tình “Tôi lớn tuổi, thời gian cũng không nhiều nên chỉ muốn tĩnh tâm nghiên cứu Y học với người cùng ngành.”
Hạ Dật hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tieu/53831/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.