"Luyện Đan Sư, thật là dùng một núi tiền tài để đổi mà..."
Trong động phủ, Thẩm Thạch có chút đau xót lấy ra một cái túi, bên trong túi phát ra những tiếng leng keng, đưa cho Chung Thanh Lộ, nói:
"Cầm đi, tám mươi Linh Tinh."
Một năm qua, có lẽ là vì giao dịch bí mật kia nên hai người thường xuyên tiếp xúc, thái độ của Chung Thanh Lộ đối với Thẩm Thạch đã sớm không còn kiêu căng như trước mà trở nên ôn hòa hơn rất nhiều. Chân mày cô hơi nhíu lại, trong mắt có vài phần bất an.
Cô do dự một chút, sau đó ngẩng đầu, nhìn Thẩm Thạch, nói:
"Hay là chúng ta chờ thêm một thời gian? Đến khi chúng ta tu luyện đến Ngưng Nguyên cảnh, trở thành đệ tử thân truyền, ta mới bắt đầu luyện chế lại Bồi Nguyên Đan?"
Thẩm Thạch nhìn cô một cái, nói:
"Tại sao?"
Chung Thanh Lộ cúi đầu, thở dài, nói:
"Ngươi cũng không phải không biết, bất kể là ai, dù là có thiên phú luyện đan, nhưng để đạt được thành quả khi bắt đầu luyện chế một loại đan phương mới, linh dược sử dụng lúc ban đầu nhất định đều bị..."
Cô không nói hết câu nhưng trong ý tứ đã rất rõ ràng, muốn luyện chế loại linh đan mới là Bồi Nguyên Đan, khi mới bắt đầu luyện, trong thời gian đầu, nhất định cô sẽ bị luyện hỏng nhiều lần. Đây là chuyện hiển nhiên tất cả Luyện Đan Sư đều phải trải qua, Luyện Đan Sư chính là dùng vô số linh tinh, qua hàng trăm lần thất bại mà không bỏ cuộc mà tạo thành.
Vấn đề là, lần này không phải là Dưỡng Khí Đan, để luyện chế một lần Bồi Nguyên Đan, linh tài cần thiết tốn tới tám mươi viên linh tinh. Cho dù xuất thân hào phú thế gia như Chung Thanh Lộ cũng có chút kinh hồn bạt vía, khoản tiêu hao này của bọn họ, trong tầng lớp đệ tử Luyện Khí cảnh trên Thanh Ngư Đảo, thật là quá mức tưởng tượng, có lẽ cũng chỉ có tầng lớp Ngưng Nguyên cảnh trở lên mới có thể miễn cưỡng chống đỡ nổi.
Trên thực tế, Chung Thanh Lộ và Thẩm Thạch cũng đã nghe ngóng, Bồi Nguyên Đan là linh đan nhị phẩm, bình thường Đan Đường Lăng Tiêu Tông chỉ truyền thụ cho đệ tử Ngưng Nguyên cảnh. Nhưng điều kiện thực sự để Đan Đường truyền thụ đan phương (phương pháp luyện đan – người dịch) không phải là đạo hạnh của đệ tử, mà là dựa vào tiến bộ của từng đệ tử khi luyện đan. Trong môn phái, từ trước đến nay, chưa có người đệ tử mới nào trong thời gian năm năm liền hoàn toàn thuần thục luyện chế Dưỡng Khí Đan. Bởi vì, nếu như chỉ chăm chú vào luyện đan, thì tất nhiên không có thời gian kiếm ra đủ linh tinh để mua linh tài luyện chế, mà nếu không có đủ tài lực hỗ trợ, không từ rất nhiều lần luyện đan thất bại để có được kinh nghiệm quý báu thì hầu như sẽ không có khả năng trong ngắn hạn đạt được thành tựu.
Cho nên, từ trước đến nay, trong hàng đệ tử mới, Chung Thanh Lộ là người đạt được thành tựu luyện đan sớm nhất, cũng là lần đầu tiên trong trăm năm nay, Đan Đường phá lệ, truyền thụ đan phương Bồi Nguyên Đan cho đệ tử còn ở Luyện Khí cảnh.
Thẩm Thạch trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu, nói:
"Lúc trước hai người chúng ta thương nghị không phải là để cho ngươi nhanh hơn người khác một bước sao? Ta cảm thấy hay là ngươi cứ tiếp tục luyện chế Bồi Nguyên Đan, hai người chúng ta đột phá đến Ngưng Nguyên cảnh ít nhất còn thời gian một năm, trong thời gian này, ngươi càng cần phải nhanh hơn người khác."
Hắn cười cười, nói tiếp:
"Ngươi thử tưởng tượng, nếu sau này lên Kim Hồng Sơn, khi thấy ngươi có thể thuần thục luyện chế Bồi Nguyên Đan, một đan dược nhị phẩm, tình cảnh lúc đó sẽ như thế nào? Theo ta nghĩ, lúc đó, các vị Trưởng lão trong Đan Đường đều sẽ nhào tới, giành giật nhau sứt đầu mẻ trán, để cướp được thiên tài luyện đan trăm năm hiếm thấy nhà ngươi để làm đệ tử thân truyền."
Bờ môi Chung Thanh Lộ mấp máy, muốn nói lại thôi, trên mặt tuy có vài phần chờ mong nhưng ánh mắt vẫn rất tỉnh táo nhìn Thẩm Thạch, một lát sau, thấp giọng nói:
"Nhưng mà ... lợi nhuận ta kiếm được từ bán Dưỡng Tâm đan không nhiều tới chừng này linh tinh, mà dù là có, thì cũng chỉ đủ cho ta luyện chế mấy lần mà thôi."
Thẩm Thạch hít sâu một hơi, cười nói:
"Không phải còn có ta sao?"
Chung Thanh Lộ im lặng, qua một hồi lâu, nói:
"Thẩm Thạch, tại sao ngươi... lại coi trọng ta như vậy?"
Thẩm Thạch cười nói:
"Trước kia không phải đã nói với ngươi rồi sao, thứ nhất là sau này ta được tiện nghi có linh đan diệu dược để dùng, thứ hai chính là muốn sớm nịnh bợ ngươi, vị tuyệt đại Luyện Đan Sư ngày sau đây."
Chung Thanh Lộ đưa mắt liếc hắn thật sâu, sau đó chậm rãi gật đầu, không nói gì nữa.
※※※
Chung Thanh Lộ vừa ra khỏi động phủ, mặt Thẩm Thạch liền lộ ra có chút khổ sở. Không biết có phải nam thiếu niên ai cũng vậy hay chỉ có mình hắn, trước mặt các cô gái đẹp đều không muốn mất mặt chịu thua, cho nên vừa rồi trước mặt Chung Thanh Lộ, Thẩm Thạch làm ra bộ dạng cứng cỏi, kỳ thật hiện tại vừa nghĩ tới mỗi lần luyện đan tiêu hao mất tám mươi viên linh tinh, cộng thêm sau này phải tiêu hao vô số lần như vậy nữa, da đầu Thẩm Thạch có chút run lên.
Chính hắn tu luyện cũng cần linh tinh, đồng thời còn phải đưa cho Chung Thanh Lộ luyện đan, đây là hai khoản lớn hắn phải tiêu hao linh tinh. Vốn còn có một khoản thiếu nợ khác, chính là mỗi tháng nộp cho Ngũ Hành Điện Chương Nghĩa Huy năm cái Phù Lục, nhưng may mắn là nhờ hiệu quả kỳ diệu của Thanh Tâm Chú, hắn tu luyện Phù Lục nhất đạo có chút thành tựu ngoài ý muốn, mấy hôm trước đã trả hết phần nợ nần này, xem như trong rủi có cái may.
Bây giờ, Thẩm Thạch đã nhận ra mình tu luyện Ngũ Hành thuật pháp và Phù Lục nhất đạo không giống như người thường, đây cũng là một trong các lý do tạo thêm động lực hắn phải kiếm linh tinh. Tuy rằng, dựa theo lẽ thường mà nói, tu sĩ Luyện Khí cảnh không cần phải tu luyện quá nhiều Ngũ Hành thuật pháp, nhưng đối với hắn thì khác, thứ nhất hắn có hứng thú với Ngũ Hành thuật pháp, thứ hai cũng là để kiếm nhiều linh tinh hơn nữa.
Sau mấy lần đến Ngũ Hành Điện mua pháp thuật mới, hiện nay hắn nắm giữ sáu loại Ngũ Hành thuật pháp nhất giai, ngoại trừ sớm nhất là Thủy Tiễn Thuật, còn có Hỏa Cầu Thuật, Hỏa Chướng Thuật, Nham Thứ Thuật, Trầm Thổ Thuật và Phong Tiệp Thuật. Trong đó, Thủy Tiễn Thuật, Hỏa Cầu Thuật và Nham Thứ Thuật, phân biệt thuộc về ba hệ Thủy, Hỏa, Thổ, trong Ngũ Hành thuật pháp nổi tiếng là ba đại pháp thuật công kích thường thấy nhất. Về phần Hỏa Chướng Thuật, Trầm Thổ Thuật và Phong Tiệp Thuật được Chương Nghĩa Huy sư huynh giảng giải là một loại phụ trợ pháp thuật.
Hỏa Chướng Thuật phóng ra sẽ có một đạo như tấm thuẫn hỏa diễm phòng hộ bản thân, có thể tăng thêm vài phần năng lực phòng ngự, Trầm Thổ Thuật sẽ làm địch nhân thân hình trì trệ, hành động chậm chạp, Phong Tiệp Thuật thì làm cho thân hình mình hoặc đồng đội mau lẹ thêm một ít, gió từ mộc, thuật pháp này chính là Mộc hệ trong ngũ hành pháp thuật, dùng cũng khá tốt.
Sau khi thuần thục nắm giữ sáu loại thuật pháp nhất giai này, Thẩm Thạch cũng theo đó chế ra các loại Phù Lục tương ứng trong cuốn《 Phù Lục Tiểu Giải 》, quyển sách ghi chép mười loại pháp thuật lúc trước Chương Nghĩa Huy bán cho hắn. Hơn nữa, vì xác xuất chế tác Phù Lục của hắn có mức thành công cực kỳ cao nên Phù Lục tích trữ của hắn cũng dần dần nhiều hơn. Tuy các cửa hàng trên Thanh Ngư Đảo có thu mua Phù Lục, kể cả Chương Nghĩa Huy cũng sẵn sàng bỏ ra linh tinh để mua, nhưng Thẩm Thạch không tính bán đi số Phù Lục này.
Bởi vì hắn phát hiện, chỉ cần sử dụng Phù Lục phù hợp, linh tài thu hoạch được từ đối phó yêu thú tại Yêu Đảo bán đi được nhiều tiền hơn.
Hằng ngày, ngoại trừ lúc tu luyện hoặc đi Yêu Đảo bắt yêu thú, phần lớn thời gian còn lại hắn dùng để chế tác Phù Lục. Đây là một loại công việc buồn tẻ, chẳng có gì thú vị nhưng Thẩm Thạch một mực bình tĩnh mà làm, từ nhỏ đến lớn, mỗi ngày hắn đều phác hoạ phù văn, rèn luyện được sức chịu đựng và kiên nhẫn, rút cuộc lúc này cũng có tác dụng rồi.
Số lượng Phù Lục tích lũy của hắn không ngừng từ từ tăng lên. Một năm sau, Tiểu Như Ý Giới của hắn cũng đã đến lúc hết hạn sử dụng, hắn đi mua liền một lúc hai cái Tiểu Như Ý Giới mới, một cái đeo tay trái, một cái đeo tay phải. Tay trái để chứa linh tài thu hoạch, tay phải cất Phù Lục, muốn lấy dùng lúc nào cũng được.
※※※
Thu đi đông đến, có người cảm tưởng thời gian trôi qua trên đảo có chút chậm chạp, bình thản vô vị, có người khác lại thấy thời gian có chút qua nhanh tạo cảm giác khẩn trương không thôi. Năm thứ năm đã đến trước mắt, bầu không khí trên Thanh Ngư Đảo đã bắt đầu hiển lộ ra một tia áp chế nặng nề.
Thuyền đi Yêu Đảo, gần đây lại dần trở nên náo nhiệt, nguyên nhân là trong số những đệ tử vừa mới tu luyện đạt tới Luyện Khí cảnh cao giai, có không ít người nhìn ra được con đường tắt để thu hoạch linh tinh này, mặc dù có mạo hiểm nhưng chấp nhận được.
Về cơ bản, nhân số trên thuyền đã khôi phục lại như lúc chưa xảy ra biến cố, mỗi lần thuyền đi có khoảng hai mươi người. Trong số người ra Yêu đảo hôm nay, có hai hành khách cũ, đang ngồi ở góc vắng đầu thuyền nhìn các đồng môn đang tốp năm, tốp ba nói chuyện với nhau trên boong thuyền, trên mặt ai cũng có chút khác thường.
"Không ngờ lại có nhiều người có gan lớn như vậy."
Cam Trạch là người đầu tiên mở miệng nói.
Thẩm Thạch gật đầu, ánh mắt đảo qua đám người, trong số đó, rất nhiều gương mặt mới đi Yêu đảo lần đầu, nhưng đã từng gặp nhau trên đảo chính. Giờ đây, qua một năm, khi đã là Luyện Khí cảnh cao giai nên họ không còn sợ hãi nguy hiểm, quyết tiến về phía Yêu Đảo làm nhiệm vụ.
Một lát sau, Cam Trạch thu ánh mắt, nhìn nhìn Thẩm Thạch. Thẩm Thạch phát hiện, liếc Cam Trạch, rồi nhìn theo ánh mắt Cam Trạch, mang theo vài phần nghi hoặc, hỏi:
"Làm sao vậy?"
Cam Trạch im lặng một lát, lắc đầu thở dài, nói:
"Những người này cũng giống các đồng môn huynh đệ của chúng ta, đều là đạt tới Luyện Khí cảnh cao giai rồi mới có dũng khí đi Yêu Đảo, hơn nữa theo ta biết, bọn hắn ít nhất đều là ba người trở lên kết bạn cùng đội đi săn bắt yêu thú. Trước kia ta không cảm thấy gì nhưng giờ suy nghĩ lại, thời điểm lúc trước ngươi chỉ là Luyện Khí cảnh trung giai liền dám đến Yêu Đảo, hơn nữa từ đó trở đi tới giờ đều là một người độc hành đối phó Yêu thú."
Hắn liếc nhìn thật sâu Thẩm Thạch, nghiêm mặt nói:
"Ta cảm thấy, ngươi so với bọn hắn phải mạnh hơn."
Thẩm Thạch đón ánh mắt Cam Trạch, chỉ cảm thấy ánh mắt hắn tuy ôn hòa nhưng thâm sâu, không phải ánh mắt một thiếu niên ở tuổi mười sáu nên có. Trong lúc nhất thời, tim không khỏi có chút đập nhanh, nhưng tính tình hắn từ trước nay cẩn thận trấn định, cũng không lộ ra cái gì, nghe vậy, cười nói:
"Trên thuyền này, kể cả ngươi, các sư huynh ở đây đều tu luyện tới Luyện Khí cảnh cao giai sớm hơn ta nhiều, làm sao ta dám nhận câu nói này của ngươi."
Cam Trạch lặng lẽ cười, ánh mắt hướng boong tàu bên kia nhìn qua, khóe miệng khẽ nhếch lên kiêu ngạo, thản nhiên nói:
"Tốc độ tu luyện chênh lệch một chút, tính toán làm cái gì, có thể chính thức ở trong sinh tử tranh đấu chiếm lấy thượng phong, đấy mới là thực lực chân thật."
Thẩm Thạch nghe vậy cười mà không nói, Cam Trạch cũng im lặng, không nói gì thêm.
Cứ như vậy, thuyền lớn một đường thuận lợi đến Yêu Đảo, mọi người theo thứ tự rời thuyền, đi dọc theo đê biển. Giống như thường ngày, Cam Trạch vẫn là một mình tiến nhập vào rừng sâu, những người còn lại, tốp năm, tốp ba kết bạn mà đi. Đại bộ phận tiến nhập Yêu Đảo trong rừng rậm, số ít đệ tử mới, có lẽ muốn cẩn thận một chút, lựa chọn lộ tuyến như lúc trước của Thẩm Thạch, đi dọc theo đường ven biển bên ngoài Yêu Đảo, hành tẩu tìm kiếm con mồi.
Cuối cùng, chỉ còn lại một mình Thẩm Thạch, hắn nhìn bãi biển nơi xa, lại nhìn mảnh rừng rậm tĩnh mịch trước mắt, trầm mặc không nói mà đứng một hồi lâu, cuối cùng sờ lên hai khỏa Tiểu Như Ý Giới và túi vải chỉ còn ít linh tinh.
Linh Tinh không đủ dùng a. . .
Thẩm Thạch lặng yên nghĩ, sau đó ngẩng đầu, nhìn về phía mảnh rừng rậm trước mắt, bên tai nghe văng vẳng tiếng yêu thú thê lương từ chỗ sâu trong Yêu đảo truyền đến, quanh quẩn giữa biển trời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]