Chương trước
Chương sau
Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, tử điện giáng xuống như thần linh đang phẫn nộ, chấn nhiếp hết thảy mọi sinh vật. Đột nhiên, mấy chục đạo khí tức cực kì mạnh mẽ không biết từ đâu xuất hiện phá tan sự yên tĩnh của núi rừng, tòa Thanh Long Sơn kì vĩ như nhỏ bé lại.

Giờ phút này, những Yêu thú mạnh mẽ, hung tợn đều run rẩy ẩn nấp kỹ trong sào huyệt của mình hoặc một nơi nào đó âm u, tăm tối, không con nào đủ can đảm xuất hiện cũng như phát ra tiếng động, thậm chí, đám Vong linh Quỷ vật khát máu cũng bị cỗ khí tức kia chế trụ, chúng sợ hãi theo bản năng rồi nhanh chóng trốn vào mặt đất âm u.

Trên bầu trời lờ mờ xuất hiện vài thân ảnh đang cao cao tại thượng nhìn xuống đại địa, không thể nghi ngờ, nếu đám người cường đại này đứng cũng một chỗ sẽ có thể trấn áp mọi sinh vật.

Khói bụi tan đi, sơn đạo yên tĩnh lại, Trấn Yêu Trụ đang run rẩy kịch liệt cũng dần dần khôi phục bình thường, nó đứng sừng sững như cũ, trên thân chỉ tăng thêm vài vết tích. Bên cạnh trụ đá, một hắc động đen ngòm không đáy xuất hiện, đây chính là chỗ mà quái vật bên trong âm vân thoát ra.

Trên tầng mây xanh, mấy chục người bình tĩnh phiêu phù, năm người đứng đầu tiên chính là các vị Chưởng giáo Tứ Chính Danh Môn và Khuất lão đạo hạnh thâm sâu của Thần Tiên Hội, lão cũng chính là người vừa này đánh đuổi quái vật tử sắc thiên lôi.

Lúc này, Khuất lão lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói: “Yêu nghiệt xấu xi, lòng gian không chết.”*

DG: nguyên văn là “Yêu nghiệt tiểu sửu, tặc tâm bất tử”.

Hoài Viễn Chân nhân Chưởng giáo Lăng Tiêu Tông đứng cạnh nhìn lão nói: “Khuất lão, chẳng lẽ người nhận biết yêu vật kia?”

Khuất lão gật đầu nói: “Đúng vậy, Thánh nhân xưa kia đã từng dặn dò Thần Tiên Hội phải ầm thầm thủ vệ cấm địa Thanh Long Sơn vạn năm, cho đến ngày nay, chúng ta đã biết được có ba đại yêu nghiệt pháp lực mạnh mẽ bên trong nội cung, yêu nghiệt vừa nãy là một con Yêu thú có tên “Toản Địa Lão”.

“Toản Địa Lão?” Phương trượng Thiên Khổ Thượng Nhân của Trấn Long Điện kinh ngạc thốt lên, lão nhíu mày nói tiếp: “Nghe nói loại Yêu thú này mang vài phần huyết mạch của Thượng Cổ Địa Long, mạnh mẽ vô đối, trời sinh tàn bạo lại am hiểu hành tẩu trong lòng đất, bọn chúng đã mai danh ẩn tích nhiều năm ở Hồng Mông chư giới, thế nhân đều cho rằng bọn họ đều đã tuyệt diệt, thật không ngờ vẫn còn sót lại vài tên tại Yêu tộc Địa cung này.”

Khuất lão nói: “Đúng là như thế, hơn nữa, nếu so với những Yêu vật ngủ say quanh năm sâu trong địa cung thì Toản Địa Lão là hung ác nhất, nó lại luôn muốn trốn thoát khỏi cấm địa Thanh Long Sơn, mấy trăm năm nay, Thần Tiên Hội giao thủ với nó không ít lần, hảo thủ ngã xuống dưới tay nó nhiều không kể xiết.”

Trong khi nói chuyện, thân hình Khuất lão từ từ hạ xuống, bốn vị Chưởng môn Chân nhân cũng thuận thế theo sau, nhóm Nguyên Đan Cảnh Chân Nhân khác không đi theo mà ẩn sâu trong mây.

Sau khi Khuất lão hạ xuống đất thì hừ lạnh nhìn huyệt động rồi ánh mắt lão nhanh chóng chuyển hướng đến Trấn Yêu Trụ, nhìn vết tích trên thanh trụ, sắc mặt lão chợt thay đổi.

Cung chủ Thiên Kiếm Cung Nam Cung Lỗi tiến lên rồi nhẹ nhàng sờ sờ Trấn Yêu Trụ hùng vĩ trước mặt, thấp giọng nói: “Cây trụ này chịu tổn hại không ít.”

Khuất lão gật đầu nói: “Đúng vậy, xem ra đạo hạnh Toản Địa Lão lại tinh tiến, nó có thể tổn thương Trấn Yêu Trụ đúng là không thể xem thường. Bất quá, thánh nhân xưa có lưu cho bản hội pháp chế thần thông chữa trị thanh trụ cũng như khôi phục “ Đại Chu Thiên Định Linh Trận”, cho nên, các vị không cần lo lắng.”

Đột nhiên, Nguyên Phong Đường Chân Nhân chưởng môn của Nguyên Thủy môn lặng im nhìn huyệt động nãy giờ chợt lên tiếng: “Khuất lão, vừa nãy Toản Địa Lão va chạm với Trấn Yêu Trụ nhằm thoát khốn nhưng cuối cùng lại bị Đại Chu Thiên Định Linh Trận làm trọng thương, một thân đạo hạnh chỉ còn năm, sáu phần, thời cơ tốt đẹp như vậy, tại sao chúng ta không nhân cơ hội truy sát?”

Khuất lão lắc đầu nói: “Nguyên Chân, ngươi không biết đấy thôi, yêu vật này am hiểu độn thổ chi thuật, một khi đã trốn vào lòng đất thì khó mà bắt được nó. Ngoài ra, một khi nó hoảng sợ sẽ trốn thật sâu dưới địa cung, trong đó cấm chế vô số, hung hiểm khó lường, cho dù là Nguyên Đan Cảnh cũng khó mà ứng phó, vì vậy, chúng ta cần bàn bạc kỹ lưỡng.”

Nguyên Phong Đường chầm chậm gật đầu, dừng một chút rồi nói: “Đúng rồi, lúc nãy từ trong thành đi tới, ta nhìn thấy bóng người ẩn dưới thân yêu vật, không biết các vị có thấy không?”

Những người khác đồng loạt lắc đầu, Thiên Khổ Thượng Nhân thở dài, chắp tay nói: “Có lẽ là tu sĩ thám hiểm vô ý qua đây nên gặp họa.”

Mọi người nghĩ thầm đây là khả năng lớn nhất, trước mặt Yêu thú Toản Địa Lão cường đại, Nguyên Đan Cảnh cũng phải đề phòng, huống hồ gì là tu sĩ dưới Nguyên Đan Cảnh, cũng chỉ có thể trách bọn họ xui xẻo thôi.

Khuất lão đứng im một lát rồi vung tay lên nói: “Các vị đạo huynh, lão phu sẽ an bài người tới chữa trị cho nên các vị không cần lo lắng. Yêu nghiệt làm loạn, quấy rầy các vị tĩnh tu, nếu đã như vậy không bằng các vị theo ta về Thần Tiêu Lâu phẩm trà, thưởng ngoạn cảnh sắc Thiên Hồng cự đô, các vị nghĩ sao?”

Mấy vị chân nhân không có dị nghị gì, những người ở đây đều là nhân vật đứng đầu, bọn họ không rỗi hơi mà lãng phí thời gian ở đây, vì thế, mọi người nhanh chóng bay lên không trung; Thanh Sơn đại địa hỗn loạn cũng dần dần yên tĩnh lại, dường như, cư dân Thiên Hồng Thành đã quá quen với những rối loạn này nên không thấy kinh hãi nữa.

Từ phía xa, một đám người nhanh chóng đi tới chỗ Trấn Yêu Trụ, kiểu dáng quần áo trên người họ chứng minh họ là người Thần Tiên Hội. Một lúc sau, bọn họ đã tới giữa sườn núi, bằng những động tác thuần thục, họ nhanh chóng chữa trị Trấn Yêu Trụ, thậm chí, vài người còn lôi ra nhiều khối đất từ Như Ý Đại nhằm lấp kín huyệt động.

Mọi vật đang dần trở về hình dáng ban đầu….Về phần những người vô danh ngã xuống thì…. mỗi ngày ở Thanh Sơn đều có tu sĩ biến mất, ai có thể quản nhiều như vậy?”

※※※

Thẩm Thạch trượt chân ngã xuống dưới, cơ thể hắn nhẹ bỗng, đủ loại thanh âm gào rít tràn vào tai hắn, hắn không thể nghe được gì vì tạp âm quá lớn, thân thể hắn cứ rơi..rơi xuống mãi, dưới thân thể hắn, một con quái vật khổng lồ đang gào thét, liều mạng chui vào lòng đất, tốc độ không tưởng của nó còn nhanh hơn tốc độ rơi của hắn ba phần.

Từng tảng đá to nhỏ đập vào người Thẩm Thạch làm hắn đau đến trợn mắt, há mồm, hắn không thể làm gì hơn là dùng tia lý trí cuối cùng ôm chặt Chung Thanh Lộ, thế nhưng, hắn hoảng hốt phát hiện ánh sáng đang dần mờ đi, một vùng tăm tối nhanh chóng xuất hiện cắn nuốt điểm ánh sáng cuối cùng.

Trong bóng tối, trái tim Thẩm Thạch như ngừng đập, từng tiếng nổ xen lẫn âm thanh của Tiểu Hắc vang lên cách đó không xa,

Không biết rơi xuống đã bao lâu, thần trí Thẩm Thạch dần dần mơ hồ, cuối cùng thân thể hắn chấn động vài cái thì ra hắn đã chạm đất, nhưng mà lạ thay, hắn rơi từ trên cao xuống đáng lẽ phải tan xương nát thịt, vậy mà phía sau lưng hắn lại truyền tới cảm giác mềm mại.

Giống như là…hắn rơi vào thứ gì đó mềm nhũn, lõm sâu.
=================
Khuất lão trên cao tựa Lôi thần
Địa Long độn thổ lòng thống hận
Thạch trụ phục hồi khe nứt lấp
Ngờ đâu đôi trẻ phải chôn thân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.