Dịch: Trác Hồn
Thẩm Thạch tưởng niệm phụ thân rất nhiều năm, cũng tìm phụ thân rất nhiều năm, đến nay, chuyện này dường như đã gần trở thành tâm bệnh trong hắn. Chẳng qua hắn tưởng tượng rất nhiều đến cảnh gặp mặt, thậm chí vào thời điểm tệ nhất, hắn còn nghĩ tới hai cha con thiên nhân vĩnh viễn chia cắt (ý là không thể gặp lại). Nhưng mà hắn chưa từng nghĩ tới, tại thời điểm nhiều năm sau, khi phụ tử gặp lại, chính là lúc nhìn thấy cảnh phụ thân dầu hết đèn tắt.
Vừa gặp mặt, lại muốn ly biệt, tâm tình như vậy, có lẽ không ai cảm nhận được.
Chẳng qua, từ ngày đầu tiên gặp cha, Thẩm Thạch đều không có biểu lộ gì với người bên ngoài, hắn chỉ yên tĩnh đứng bên trong phòng của Thẩm Thái một cách cố chấp, một mực không có ly khai. Lúc Thẩm Thái thiếp đi, hắn yên tĩnh chờ đợi mà thủ hộ cho phụ thân, đến khi Thẩm Thái tỉnh lại, hắn sẽ cùng phụ thân nói chuyện, tâm sự về chuyện những năm gần đây của mình, cùng phụ thân nhớ về những hồi ức năm xưa. Mà Thẩm Thái lúc thanh tỉnh cũng sẽ kể cho hắn nghe một số chuyện không muốn người biết, phảng phất như dặn dò, nhưng cả hai cha con đều không muốn nói những lời nhớ nhung, quan tâm.
Cuộc sống yên lặng đó một mực trôi qua ba ngày.
Sáng sớm ba ngày sau, Thẩm Thái ngừng hô hấp. Hắn yên tĩnh rời đi cái thế giới này khi đứa con thân thiết vẫn chăm chú nhìn mình.
Thẩm Thạch trầm mặc bên người Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tien/2784970/quyen-3-chuong-416.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.