Anh híp mắt lạnh lùng đầy sắc bén nhìn ông ta một cách đầy ngang tan lên tiếng. Điếu thuốc trên tay được anh rít mạnh, sau đó bàn tay cầm điếu thuốc dụi mạnh xuống chiếc bàn trà được làm bằng gỗ cẩm lai hồng 
“Lục Đình Quân, hôm nay cậu đến đây rốt cuộc là có ý gì?” 
“Ông nói xem tôi đến đây có việc gì? Tôi không nói chắc ông cũng hiểu chứ?” 
Giọng anh phát ra không cao cũng không trầm thấp nhưng ông ta nghe ra lại cảm thấy ớn lạnh. Kì lão gia nhìn anh run run người lên :”Cậu, cậu…” 
Giọng nói của Lục Đình Quân lại một lần nữa cất lên cắt ngang lời nói của ông ta, ánh mắt đầy thú vị 
“Kì lão gia, tôi đã có bằng chứng không mưu hại Nhiếp gia” 
“Nói bậy, Nhiếp gia thì liên quan gì đến tôi chứ?” 
Lục Đình Quân đứng dậy, không hề để cậu nói của ông ta vào tai của mình mà ra lệnh cho thuộc hạ :”Người đâu, bắt ông ta lại” 
“Tại sao bắt tôi? Tôi có làm gì sai chứ?” 
“Có sai hay không cứ đến thẩm tra sẽ biết. BẮT NGƯỜI” 
Nói xong anh liền xoay người bước ra khỏi biệt thự, mặc cho những lời la hét của Kì lão gia 
“Cậu làm vậy là ý gì? Đừng có không chứng cứ mà bắt người” 
“Các người làm gì vậy? Thả tôi ra mau lên” 
“Lục Đình Quân đừng ỷ thế hiếp người” 
Mặc cho ông ta có nói gì, anh cũng không thèm đặc vào tai mà rời đi. Kì lão gia kia cũng được giải đến sỡ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-thieu-sung-co-vo-nho/2672199/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.