*Đùng đùng*
Mặc Hân Nghiên vì bị anh làm cho chết mệt nên sau khi được anh ẵm đi vệ sinh sạch sẽ, cô đã nằm ngủ đến tận 8, 9 giờ tối. Ngoài kia, mây đen ùn ùn kéo đến xám xịt cả một mảng trời. Mưa bắt đầu rơi tầm tã, sấm chớp liên hồi nổi lên. Những tia sét sáng chói ấy như muốn xẻ bầu trời ra làm nhiều mảng.
Hân Nghiên vì giật mình mà mơ màng tỉnh giấc. Thấy ngoài trời đang nổi cơn mưa lớn, cơn ám ảnh từ ba năm trước bắt đầu hiện về. Mỗi lần trời đổ mưa, tâm trạng cô sẽ rất không tốt, nói đúng hơn là tệ. Mặc Hân Nghiên sẽ ngồi ngắm mưa một mình thật lâu, thẫn thờ cả một buổi. Nhưng hôm nay thì khác, không đơn giản là mưa như thường ngày nữa mà...thật lớn
Người cô run nhẹ lên vì sợ hãi, cảm thấy bất an, cô xoay người lại định với tay tìm anh ôm lấy. Những lúc như vậy, cô chỉ muốn được anh ôm thật chặt vào lòng, mọi cảm giác lo sợ, bất an sẽ tan biến hết, cảm giác rất an toàn. Nhưng phầm nệm bên cạnh đã hoàn toàn trống trơn, không lấy đến một hơi ấm. Xem chừng anh đã rời ra ngoài từ lâu.
Mặc Hân Nghiên vội bật dậy, toàn thân truyền đến cảm giác nhức nhối sau cuộc hoan ái kịch liệt, đặc biệt là phần hạ thân bên dưới. Mới nãy tắm xong, anh còn vừa bôi thuốc, vừa xuýt xoa xin lỗi cô vợ nhỏ vì bên dưới bị anh làm cho sưng đỏ. Chưa kịp xỏ dép, Mặc Hân Nghiên chạy chân trần một mạch ra khỏi phòng. Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-thieu-phu-nhan-yeu-em-nhat-doi/918191/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.