Khi đêmxuống, Mẫn Nhu theo kế hoạch chậm rãi cầm 2 túi đồ ăn xuất hiện trướcnhà Kỷ Mạch Hằng. Cô đã tính rất kĩ thời gian tan tầm của Kỷ Mạch Hằng,cho nên vừa ấn chuông cửa, đợi không lâu, cửa liền mở ra, nhìn thấy MẫnNhu cười khúc khích, trên gương mặt Kỷ Mạch Hằng không hề kinh ngạc, duy trì vẻ lạnh lùng như trước.
“Hằng, em có mua một ít đồ anh thích ăn, còn có mấy hộp thuốc bao tử nữa”- Cô vội vàng tranh công đem túi đồ khoe trước mặt anh, gương mặt xinh đẹp cười thêm rực rỡ.
Mẫn Nhu không quan tâm đến sắc thái lạnh lùng của Kỷ Mạch Hằng, tự mình nói: “Đồ ăn này đủ cho anh trong vài ngày, thuốc này, lỡ anh có bệnh cũng có nó mà dùng”
Vì biết rõtính cách của anh, cô mới có thể không để tâm đến sự lạnh lùng, Mẫn Nhucởi giày, mang theo túi đồ to vào phòng bếp, rồi bỏ thức ăn vào tủ lạnh, mang bịch thuốc lên lầu.
Nếu nói MẫnNhu đang tự lừa mình dối người chìm trong mộng đẹp, như vậy khi tỉnhmộng, cô sẽ trở nên thế nào? Để ác mộng cắn nuốt linh hồn, hay tiếp tụcxây dựng mộng đẹp?
Thay anh đểthuốc vào hộp, trên giường toàn quần áo bẩn, cô theo phản xạ nhặt lấyđống quần áo “Cạch”, một vật từ trong đống quần áo rớt ra, cô không hềcận thi nên vừa nhìn đã thấy rõ
Cầm y phục lên hai tay cô siết chặt, trên mu bàn tay trắng nõn nổi gân xanh.
Đó là “áomưa”, một nửa hộp đã bị dùng, cô biết, cảm giác phản bội lần nữa nhưđem cô xé làm hai. Nhìn “áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-thieu-pham-em-yeu-anh/7527/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.