Mẫn Nhu tựavào giường, quay đầu nhìn sắc trời mông lung bên ngoài cửa sổ đợi LụcThiếu Phàm quay lại. Tay trái lần lượt xoa nhẹ bàn tay phải lạnh lẽotái nhợt. 
Cửa phòng bị đẩy vào, Mẫn Nhu nghe tiếng động liền nhìn lại. Lục Thiếu Phàm chầmchậm bước tới, gương mặt tuấn tú nho nhã chỉ được vệ sinh sơ xài, vẻ sasút biến mất nhưng ánh mắt vẫn ẩn chứa mệt mỏi. Anh nhìn đôi mắt tò mòcủa Mẫn Nhu, hơi kéo khóe miệng, đi tới bên cạnh giường. 
“Vừa rồi có bệnh nhân không cẩn thận bị vấp ngã, y tá đã dìu về phòng rồi” 
Mẫn Nhukhông hề nghi ngờ lời nói của Lục Thiếu Phàm. KHi anh ngồi xuống bêngiường, cô liền thẳng lưng dậy, né bàn tay phải đang bị thương ra, dùngtay trái cầm lấy chiếc thìa trên đầu tủ, sau đó tính cầm luôn cả bátcháo. Lúc này, cô mới nhận ra cầm hai thứ có vẻ khó khăn, hơn nữa cònmém chút làm rơi ly nước. 
“Đừng nhúc nhích, để anh giúp em” 
Lục ThiếuPhàm nhìn Mẫn Nhu cử động khó khăn như vậy, đôi mắt xót xa nhìn qua bàntay phải không chút sức lực để ngửa trên giường, nhưng động tác không hề ngừng lại giống như để cô không phát hiện ra sự chú ý của anh. Đón lấychiếc thìa từ tay cô, anh bắt đầu múc một thìa bỏ vào chén cháo. 
Nhìn chén cháo đầy ắp trong tay Lục Thiếu Phàm, cô thấy anh tính đút cho cô, liền dùng tay đẩy cái chén, giải thích nói: “Anh vẫn chưa ăn gì cả, mau ăn cho hết chén cháo đi” 
Lục ThiếuPhàm nhìn Mẫn Nhu bật cười khúc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-thieu-pham-em-yeu-anh/2049898/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.