Lục ThiếuPhàm mỉm cười, xoa nhẹ gương mặt cô. Anh nói với bà Lục vài câu rồi đira khỏi phòng bệnh không hề ngoái đầu lại. Di động trong tay không ngừng phát ra tiếng chuông, lúc cửa phòng khép lại, Mẫn Nhu có thể nghe thấygiọng nói lạnh lẽo của Lục Thiếu Phàm, không còn ôn hòa như xưa.
“Khụ khụ…”
Mẫn Nhu nhìn cánh cửa đến ngẩn người. Bà Lục nhẹ ho khan nhắc nhở, lúc cô phục hồitinh thần thì bà Lục đã cất xong bình thủy, bà ngồi xuống giường, nhạycảm quan sát cô, vừa đau xót vừa không biết làm sao.
Mẫn Nhukhông hiểu sao bà Lục lại dùng ánh mắt như thế nhìn mình. Nhưng từ vẻlo lắng chất chứa trong mắt bà Lục, cô vẫn nhận ra đó là giả vờ hay làsự quan tâm chân thành, điều này khiến cô cảm động, dịu giọng an ủi bà: “Mẹ, con không sao đâu, mẹ đừng lo mà”
Bà Lục khẽcười đáp lại, nhưng vẫn không thôi nhìn chăm chú Mẫn Nhu. Bàn tay nắmlấy tay trái Mẫn Nhu, nhìn chiếc nhẫn đã được rửa sạch máu bà nén giọngthở dài nói: “Mấy ngày con hôn mê, Thiếu Phầm cũng không đi làmhơn nữa nhất quyết không chịu rời khỏi con dù chỉ một tấc. Lúc mẹ chạytới bệnh viện, mẹ thấy nó cả người đầy máu, sắc mặt tái nhợt đứng ở hành lang, ánh mắt dại cả ra nhìn vào phòng phẫu thuật. Lúc đó, mẹ thật sựsợ nó sẽ quay về khoảng thời gian mất đi Thiếu Phong…”
Mẫn Nhu nhìn vẻ u sầu trên gương mặt bà Lục, cô cũng liên tưởng tới thần sắc khóchịu của Lục Thiếu Phàm khi nhắc tới chuyện Thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-thieu-pham-em-yeu-anh/2049897/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.