Mẫn Nhu vộivàng chạy lên lầu. Khi cô đẩy cửa phòng bệnh vào Lục Thiếu Phàm đangđứng bên cửa sổ, ánh nắng vàng rọi vào người anh. Đôi mắt trầm lắng củaLục Thiếu Phàm nhìn xuống dưới lầu, lông mi dài hơi cong rũ trên gươngmặt tạo thành những vết cắt. Nghe tiếng cửa, anh liền nghiêng đầu, đôimắt dừng lại trên gương mặt ửng hồng do phải chạy gấp của Mẫn Nhu, gương mặt tuấn tú nở nụ cười ngọt ngào.
“Anh chờ lâu rồi đúng không?!! Chúng ta chuẩn bị đi thôi”
Mẫn Nhu điều chỉnh lại hơi thở, tự nhiên đi về phía Lục Thiếu Phàm, trên gương mặt xinh xắn, nụ cười lúm đồng tiền xuất hiện.
Lục ThiếuPhàm mặc bộ đồ thun giản dị, bên ngoài khoác chiếc áo màu xám, phía trên cổ áo có một ít lông thú màu trắng, phía dưới mặc quần dài màu sẫm làmgiảm bớt khí chất giỏi giang của con người anh. Dưới ánh mặt trời, nómang lại cảm giác ôn hòa và anh tuấn.
Ngón tay nhỏ bé lành lạnh phủ lên bàn tay anh đang để trên bậc cửa sổ, dịu dàng kéonó, mười ngón tay đan vào nhau. Mẫn Nhu cười yếu ớt. Khi thấy chiếc cổtrắng noãn của Lục Thiếu Phàm phơi ra giữa không khí rét lạnh thì lôngmày nhíu lại, buông bàn tay Lục Thiếu Phàm ra.
Bàn tay linh hoạt cởi chiếc khăn choàng màu cà phê trên cổ mình ra, nhón chân, vươntay, quấn chiếc khăn mang theo hơi ấm của cô còn lại lúc nãy đeo nó vàocổ Lục Thiếu Phàm.
“Mang vào thì ra ngoài sẽ không thấy lạnh”
Hài lòngnhìn thảnh quả của mình, Mẫn Nhu cười rang rỡ, bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-thieu-pham-em-yeu-anh/2049843/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.