Mẫn Nhu đi ra khỏi thư phòng, cúi đầunhìn văn kiện trong tay. Nhớ lại vẻ mặt vui mừng của của bà Lục, cô khẽmỉm cười trở về phòng mình.
Đậu Đậu cười khúc khích lắc lắc đầu nhàovào lòng Mẫn Nhu làm nũng, cô ôm lấy Đậu Đậu, đưa mắt nhìn căn phòngtrang hoàng ấm áp, nhẹ thở dài. Dưới ánh đèn vàng, niềm hạnh phúc lantỏa trên mặt cô.
Hạnh phúc rất đơn giản, thứ cô muốn cũng không nhiều, chỉ cần có Lục Thiếu Phàm và những người thân.
Mấy ngày sau, Mẫn Nhu không đến bệnh viện chăm sóc Lục Thiếu Phàm. Cô đi đến công ty thương lượng về việc trở vềgiới giải trí, hơn nữa cô cũng không tính quay lại hoàn toàn dù sao giới trí cũng hỗn loạn. Cô thích hưởng thủ cuộc sống bây giờ, vừa bình dịlại không mất đi sự ấm áo.
Không biết là vô tình hay cố ý, ngày xuất viện của Lục Thiếu Phàm lại trước ngày cô bấm máy quay, hơn nữa, trừcô, Lục Thiếu Phàm cự tuyệt không cho ai đón anh xuất viện. Còn cô,trước đôi mắt trong suốt dịu dàng kia luôn luôn gục ngã.
Mẫn Nhu không bảo lái xe của Lục gia đưa đi bệnh viện, cô muốn tự mình lái xe đi.
“Anh chuẩn bị xong chưa?”
Mẫn Nhu vừa lái xe vừa gọi điện cho LụcThiếu Phàm. Lúc nghe tiếng cười thanh thản của Lục Thiếu Phàm truyền vào tai, Mẫn Nhu cong cong môi.
“Xong rồi, anh đang đợi em, em đi tới đâu rồi?”
Giọng nói vui sướng của Lục Thiếu Phàmkhiến tâm trạng Mẫn Nhu cũng tốt lên vài phần. Mẫn Nhu dừng xe ngay chỗđèn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-thieu-pham-em-yeu-anh/2049842/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.