Diệp Tâm Ngữ tung hình ảnh bà ta và tên đó gặp nhau ở tại Diệp gia khoảng thời gian trên đồng hồ rất trùng khớp với khoảng thời gian mà chuẩn bị ra tay và hình ảnh chụp lại của hắn lúc lẻn vào trong bệnh viện và lúc người loa công nhìn thấy tất cả đều đã chứng mình và cáo buộc tội lỗi của bà ta, thứ mà khiến Trương Diệu Ái và Diệp Hoài An ngấm bệnh nặng chính là một loại trầm hương cực độc.
Bên ngoài thì nhìn thấy nó chỉ là một loại trầm hương dùng để đuổi muỗi và có mùi hương thơm nhẹ giúp con người ngủ ngon hơn nhưng thực chất càng ngửi nhiều lâu ngày sẽ sinh ra một loại độc cực mạnh có thể làm chết các tế bào trong cơ thể dẫn đến căn bệnh ung thư.
“Trầm hương đó đẫ được kiểm tra rồi, nó chính là nhân chứng tố cáo bà.”1
Bạch Sinh Liên quay sang cầu cứu Bạch Nhân, nhưng ông ta không thể cứu vãn được gì nữa rồi, vì chứng cứ mọi thứ đều đã có, ông ta còn phải biết nói gì thêm nữa đây, Diệp Tâm Ngữ nhếch môi đắc lợi chờ tòa tuyên án kết luận lại, Bạch Sinh Liên lúc này cuốn cuồng lên nắm vạt áo của Bạch Nhân.
“Anh hai cứu em, hãy cứu em!”
Bạch Nhân khẽ lắc đầu bây giờ chỉ có thể chờ tòa tuyên án mà thôi.
“Bạch Sinh Liên bà xứng đáng có được kết cuộc ngày hôm nay, cả con gái bà cũng không thương tiếc còn tống nó vào trại cai nghiện, nó cũng thật vô phước vì có một người mẹ như bà.”
Diệp Tâm Ngữ nghĩ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-thieu-chi-yeu-co-vo-ngoc/834605/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.