Lẻng kẻng! Lẻng kẻng!
Lại là ai nữa đây? Bây giờ... chắc là chưa tới giờ cơm trưa đâu nhỉ?
Cạch!!
Lục... Lục Ngạn Thành!!!
Vừa nhìn thấy anh ta, tay của Tịch Nghi đã bất giác run lên, cô vội vàng lùi về phía cửa sổ.
Ngó đến, thấy khây cơm vẫn còn y nguyên trên bàn, anh nhíu mày lại chậc lưỡi một cái.
- Cô đây là sao? Đang muốn chống đối lại tôi hay là... đang biểu tình vậy? Cho cô nghỉ ngơi tịnh dưỡng hai ngày đã là nhân từ lắm rồi, vậy mà.... cô còn không biết ơn?
Ha! Biết ơn anh đã chưa giết cô ngay sao? Biết ơn vì anh đã hành hạ cô chăng?
Tra tấn Tịch Nghi chỉ là do anh đang muốn hoá giải gút mắc trong lòng thôi đúng không? Muốn giết cô vì anh... đang sợ hãi, phải không?
Ha! Sự thù hận mà anh căm thù cũng chính là nỗi sợ của anh đúng chứ? Anh đang muốn nhanh chóng xoá bỏ và làm dịu nó!
Nhưng... anh... chỉ biết nghĩ đến bản thân mình mà gán cho cô gái này cái tội mà cô ấy vốn không nên gánh. Vậy mà... còn cho rằng bản thân mình nhân đức lắm cơ!
- Tôi không muốn chống đối anh gì cả, chỉ là tôi không có khẩu vị nên không muốn ăn thôi! Tôi thật sự rất mệt, tôi nuốt không trôi!
Liên Tịch Nghi đang rất mệt mỏi để giải thích cho Ngạn Thành, tuy cô biết làm như vậy là vô dụng.
Nhưng biết đâu... anh sẽ hiểu cho cô. Chắc chắn anh ta cũng đã từng bị bệnh, người bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-thieu-anh-dung-tan-nhan-voi-toi-nhu-vay/2935635/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.