Cậu chủ! Anh sao vậy? Sao tay lại chảy máu rồi?
Quản gia nhìn thấy Lục Ngạn Thành đi xuống lầu với cái tay đang chảy máu liền vội đến hỏi xem đã có chuyện gì.
- Cô quá nhiều chuyện rồi đấy!
Nhưng không ngờ sự quan tâm này lại bị phớt lờ, thay vào đó là sự lạnh nhạt và tức giận mà cô không nên nhận.
- Vậy.... để tôi... băng bó lại cho anh, cậu chủ?
Trở lại dáng vẻ cung kính của ban đầu, cô quản gia cúi đầu, giọng nghiêm chỉnh hỏi.
- Không cần đâu, chút vết thương nhỏ này thì có là gì!?
Anh giơ tay lên, nhìn vào vết máu đang chảy, chậc lưỡi ghét bỏ một cái rồi nhanh chân bước đi.
Đợi khi Lục Ngạn Thành rời đi rồi thì bọn người hầu mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra thì điều bọn họ sợ nhất chính là khi Lục Ngạn Thành tức giận, anh ta mà điên lên thì cứ như núi lửa phun trào vậy, gặp ai cũng có thể thiêu rụi.
...----------------...
Cho đến tối, giờ này cũng chính là giờ cơm.
Nhưng quản gia và người hầu của căn biệt thự này thật sự không hiểu vì sao hôm nay Lục Ngạn Thành lại về nhà nhiều lần như vậy. Không phải bình thường anh luôn ở công ty từ sáng đến tối hay sao?
- Đã đem đồ ăn lên cho cô ta chưa?
Anh lạnh lùng hỏi.
- À! Vẫn chưa, tôi đang định mang lên cho cô ấy đây.
- Đưa cho tôi.
Hả? Cậu chủ muốn đích thân mang cơm lên cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-thieu-anh-dung-tan-nhan-voi-toi-nhu-vay/2935633/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.