Tịnh Huy nhìn sang Lục Ngạn Thành một lát rồi bỗng thu lại ánh mắt mà quay đầu về phía sau.
- Các người có ai là nhóm máu O không?
Tịnh Huy lớn giọng hỏi đám vệ sĩ có một ở đây.
- Không cần đâu! Tôi sẽ hiến máu cho cô ta!
Giọng Lục Ngạn Thành tuy lạnh lùng nhưng trong tình thế này nó đột nhiên lại biến thành ấm áp một cách kì lạ!
- Hả?
Tịnh Huy quay đầu lại nhìn trố mắt nhìn anh với vẻ mặt băn khoăn.
Anh ấy là đang định làm gì vậy? Tại sao anh ấy lại.....?
- Đừng có nhìn tôi bằng vẻ mặt kì lạ đó nữa! Cứ xem như là hôm nay lòng từ bi của tôi bỗng nhiên nổi dậy đi!
Tôi còn chưa muốn cô trở thành người của Diêm Vương đâu! Vì.... tôi còn chưa cho cô nếm đủ các loại loại đau khổ nên... cô phải sống, phải sóng để chịu đớn đau cùng tôi!!!
Ánh mắt của Lục Ngạn Thành nhìn vào cánh cửa phẫu thuật thật là đáng sợ, hình như là nó chứa rất nhiều cảm xúc khó tả. Có thương cảm, có đau xót, mà cũng có sự căm phẫn, tức giận, ngay cả... dự khoái chí cũng có. Cũng vì khó nhìn thấu nên... càng không hiểu được... Lục Ngạn Thành đang muốn làm gì và tại sao phải làm như vậy!
Lục Ngạn Thành! Tôi cứ tưởng Trịnh Tấn Thăng tôi là người rất hiểu cậu nhưng... ngay giờ phút này.... tôi thật sự không hiểu. Rõ ràng là.... cậu có thể mặc cô ta sống chết không cần quản mà! Rõ ràng là cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-thieu-anh-dung-tan-nhan-voi-toi-nhu-vay/2935605/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.