Bác sĩ Đỗ vừa bị gọi đến đã không thôi cằn nhằn. Anh vô cùng khó chịu, không hiểu Lục Ngạn Thành chăm sóc người kiểu gì mà cứ để cho cô ấy bệnh hoài. Cho dù... Đỗ Tường An rất sẵn lòng chữa bệnh cho cô gái nhỏ này đi nữa thì.... anh cũng có công việc riêng của mình mà. Thay gì Tường An cứ chạy đến chạy lui trong sự bất lực như này thì... Tịch Nghi khoẻ mạnh mới là một việc cần thiết.
- Lục Ngạn Thành à! Cậu đừng có hành hạ cô ấy nữa được không? Vài ngày trước cô ấy đã khá hơn rất nhiều rồi, sao bây giờ lại đổ bệnh nữa vậy? Hay là... cậu suy nghĩ lại về việc giải thoát cho cô ấy đi! Chứ cô ấy cứ bệnh liên miên như vầy thì, e rằng đến một ngày nào đó, cho dù Hoa Đà có tái thế cũng không cứu được cô ấy.
Bực mình về những lời nói vô bổ của Đỗ Tường An, anh lạnh lùng nói một câu.
- Giờ cậu có khám hay không?
Ý gì đây? Định đuổi Đỗ Tường An tôi đi sao? Ha! Chỉ nói vài lời thôi đã mất kiên nhẫn rồi, tôi thật sự không hiểu sự nghiệp của cậu đã thành công như thế nào đấy?
Đỗ Tường An thầm bất mãn trong bụng.
- Khám! Đương nhiên là phải khám và chữa bệnh cho cô ấy rồi.
...----------------...
Cạch!
Mở cửa bước vào, Tường An nhìn thấy một cô gái run rẩy đang nằm co ro trên giường, khiến anh phải chạnh lòng thương xót.
Anh vội bước đến và sờ trán Tịch Nghi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-thieu-anh-dung-tan-nhan-voi-toi-nhu-vay/2935575/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.