Trong bệnh viện, bác sĩ đang thăm khám cho Tịch Nghi và Lục Ngạn Thành đang đứng kế bên đó nhìn chằm chằm vào cô.
- Ừm. Cô gái này làm gì mà để bị thương khắp người như vậy?
Lục Ngạn Thành lên tiếng vừa lời nói cọc lốc không rõ hỏi ai.
- Có sao không??!
- Hả? À, ừ thì, cô bé không sao cả, chỉ là có vết thương trên đầu khá nặng phải mai mấy mũi, chân bị trật, ngoài ra thì những vết bầm và trầy xước này không hề gì.
...----------------...
Một lúc sau bác sĩ đã xử lý xong cho cô, định rời đi thì...
- Bác sĩ, có một anh lúc này cũng vào cùng con, anh ấy không sao chứ??
Bác sĩ lắc đầu.
- Bác sĩ cũng không biết, chỉ là trông cũng khá nặng, nhìn sơ qua hình như là bị gãy tay nữa. Bây giờ chắc là chưa thăm được đâu.
- Dạ, con cảm ơn!!
Sau khi bác sĩ rời đi, Tịch Nghi liền ỉu xìu.
"Haiz! Chỉ có mấy ngày đi làm mà đã thành ra như vầy rồi, nếu không phải do mình nhiều chuyện thì chắc bây giờ mọi chuyện đã êm xuôi hơn nhiều. Còn cửa tiệm của cụi ấy nữa, đã bị đập nát hết đồ đạc, phải làm sao đây?"
- Cô lo cho cái tên đó lắm sao??
- Tên nào chứ? Tôi xem anh ấy là anh trai của tôi, đương nhiên là lo rồi!
Lục Ngạn Thành nhếch mép.
- Anh trai?? Xì!! Anh trai của cô đã yếu rồi còn ra gió, không bảo vệ nổi cô đâu, nếu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-thieu-anh-dung-tan-nhan-voi-toi-nhu-vay/2935428/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.