Sau khi Lục Ngạn Thành đưa Tịch Nghi về nhà, Tịch Nghi đã nhanh chóng tắm rửa thay quần áo rồi chạy ngay đến tiệm cà phê.
- Tịch Nghi! Cậu sao lại đến đây? Không trông coi tiệm hoa à??
- Tiệm hoa đã có nhân viên rồi mà, hơn nữa mình cũng đâu thể không tiếp tục đi làm.
Đường Yến ôm chầm lấy Tịch Nghi.
- Haiz! Cậu vất vả thật đấy!!
Rồi đột nhiên Đường Yến nhìn thấy gì đó ở cổ Tịch Nghi.
- Tịch Nghi! Vết đỏ này... là gì vậy! Nó giống như..
Tịch Nghi giật mình nhanh chóng che cổ lại.
- Không... không có gì, là bị muỗi đốt thôi! Không sao??
- Vậy à?
Bắc Nghĩa Minh đứng kế bên không nói gì nhưng lại cau mày, vẻ mặt không vui. Đợi sau khi Đường Yến đi làm việc rồi thì anh mới nói chuyện với Tịch Nghi.
- Tịch Nghi!!
- Dạ??
Vẻ mặt Nghĩa Minh trông có vẻ nghiêm trọng khiến Tịch Nghi có hơi không thoải mái.
- Có phải.... em đang qua lại với người đàn ông nào không? Vết đỏ trên cổ... là do hắn để lại??
Tịch Nghi sững người ra, nhất thời bị Bắc Nghĩa Minh làm cho hốt hoảng, không bói được lời nào.
- Tịch Nghi! Em nói thật cho anh biết di!! Có phải không??
Không còn cách nào, Tịch chỉ đành nói dối, nhưng mà... Tịch Nghi cũng không biết mình cà Lục Ngạn Thành có được coi là "qua lại" không, trông khi hay người.. chẳng có quan hệ nào để hình dung được.
- Không, sao lại vậy, vết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-thieu-anh-dung-tan-nhan-voi-toi-nhu-vay/2935269/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.