Điều nằm ngoài dự đoán của Ninh Lập Hạ chính là, không đến mấy ngày sau, Tống Tư Nhân đã vì con gái mà tự mình tìm đến tận đây.
Vì bị cảm nên Ninh Lập Hạ không đến phòng làm việc, nằm đơ trên giường thẳng đến giữa trưa mới bò dậy. Tưởng Thiệu Chinh cùng bị cảm hiếm có ngày ngủ quên, từ lúc ngủ dậy đến khi ra ngoài đi làm chỉ vỏn vẹn hết năm phút sửa soạn, dĩ nhiên là không có thời gian chuẩn bị bữa sáng.
Ninh Lập Hạ kéo theo cái cơ thể nặng nề lê vào phòng bếp, lần lượt bỏ các loại nguyên liệu vào máy nướng bánh mì, lại cắm nước hòa cháo mè đen. Có lẽ là vì bị cảm, dù đổ cả một thìa lớn đường vào cháo rồi vẫn ăn ra vị đắng, chỉ có thể ăn thêm một chiếc kẹo hoa quế hôm trước làm xong để xua đi phần nào cảm giác khó chịu trong miệng.
Bánh mì vừa ra, chuông cửa vang lên. Lúc nhìn thấy là ai đứng bên ngoài, Ninh Lập Hạ do dự mấy giây mới mở cửa.
"Tìm Tưởng Thiệu Chinh ạ? Anh ấy không có nhà."
"Chú tìm con."
Ninh Lập Hạ không hỏi vì sao Tống Tư Nhân biết được mình ở nhà Tưởng Thiệu Chinh, cô ngồi về ghế sô pha, chậm chạp ăn bữa sáng gộp bữa trưa này.
Bởi vì công việc làm ăn gần mười năm nay đều thuận buồm xuôi gió, Tống Tư Nhân bước qua tuổi sáu mươi nhưng vẫn giữ được vẻ trẻ trung như mới chỉ đầu bốn, trên mặt luôn là ý cười hiền hậu.
Ông ta không trách cứ hành động thất lễ của Ninh Lập Hạ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-tan-canh/1022933/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.