Tiếng thì thầm lác đác vang lên, Thẩm Thần có hơi căng thẳng, nhưng cậu không hề cảm thấy sợ hãi. Đứng bên cạnh Lục Tranh khiến cậu bất giác cảm thấy an toàn.
Hơn nữa, vừa rồi lời của anh... dường như có ý che chở cho cậu.
Ngoài ông nội, Thẩm Thần hiếm khi được người khác che chở cho. Cậu không có bạn bè, bố cậu thường hay đi xa nhà để chụp ảnh, còn mẹ cậu thì lại vô cùng nghiêm khắc với cậu.
Cậu thiếu thốn tình thương, thế nên chỉ cần cảm nhận được một chút ôn nhu của người khác thôi cũng sẽ cảm thấy người ấy vô cùng tốt với mình.
Cậu im lặng, nhìn thoáng qua Lục Tranh. Anh đang nhìn thẳng về phía trước, khuôn mặt tuấn tú của anh vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng lúc này đây cậu lại cảm thấy dáng vẻ này của anh chẳng dọa người tí nào.
Mười mấy phút sau, Tiết Linh Linh mang đồ quay lại, không hề tình nguyện đưa cho cậu.
"Nè, trả lại cho bạn đấy, được chưa?" Tiết Linh Linh lạnh lùng ném máy chụp ảnh lên đùi Thẩm Thần.
Tuy lời nói là nói với Thẩm Thần, nhưng ánh mắt lại nửa tủi thân nửa lấy lòng nhìn về phía Lục Tranh.
"Xin lỗi đi." Lúc này không ai ngờ Lục Tranh lại nhẹ nhàng nói ra ba chữ này.
Tiết Linh Linh trợn mắt lên nói: "Em đã trả lại rồi!"
"Chuyện nào ra chuyện đấy. Vô duyên vô cớ lấy đồ của người khác thì phải xin lỗi người ta một tiếng chứ." Lục Tranh nói.
Từ nhỏ đến lớn Tiết Linh Linh đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-si-quan-co-mot-cau-vo-nho/3096245/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.