Mai Phục
Lạc Bắc Thần uất ức không thèm uống trà, từ trong tay áo lấy ra một bình đan dược đại bổ, mở nắp ra trút hơn chục viên xanh nhạt vào trong lòng bàn tay, đem một viên cho vào miệng nhai nhai, không thèm để ý tới sư tử vô tâm bên cạnh.
"Lạc Vương, đó là kẹo sao?" Phong Vương nhìn viên xanh nhạt rồi lại nhìn nàng ăn tới ngon lành, tò mò hỏi.
"Không phải, là thuốc bổ!" Lạc Bắc Thần lắc đầu, thản nhiên nói.
"Thuốc bổ?" Phong Vương kinh hách, thuốc bổ ăn như ăn kẹo, người này có lãng phí quá không?
Nhạc Tề Ninh Uyển đồng tử khẽ dao động, khóe mắt lướt qua Lạc Bắc Thần đánh giá một lần nữa.
"Là Dưỡng Tâm Đan." Lạc Bắc Thần nhàn nhạt nói.
"Dưỡng Tâm Đan!" Ba người đồng loạt đồng thanh hô lên, ánh mắt nhìn Lạc Bắc Thần cũng trở nên kỳ quái một phen, Dưỡng Tâm Đan cũng thuộc đan dược liên thành hiếm có trong thiên hạ, nhưng người trước mặt xem nó như kẹo mà ăn.
Người không biết nhìn vào sẽ chửi mắng nàng điên mất!
Thật làm người khác thổ huyết...
"Kinh ngạc lắm sao? Cho hai ngươi ăn thử, ăn đi, rất ngon." Lạc Bắc Thần cho mỗi người hai viên, nhướng mày cười nói.
"Đa tạ Lạc Vương." Phong Vương đem một viên cho vào miệng, mùi vị quả thật không sai biệt, hắn hít một hơi sâu, mệt mỏi trong người cũng từ từ tiêu trừ, vẻ mặt liền kích động lên nói cảm ơn Lạc Bắc Thần.
"Đa tạ." Nhạc Tề Ninh Uyển ăn một viên, trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-quoc-chi-tranh/2467749/quyen-2-chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.