"Mình muốn cậu làm cho cô ấy nếm trải sự ngọt ngào của tình yêu đồng thời cũng bị hào quang của đôi giày thủy tinh kia mê hoặc". Cô nheo mắt lại nói. Lâm Phức Trăn nghĩ vào giờ phút này biểu hiện trên mặt cô nhất định giống như một phù thủy lấy chuyện trêu đùa người khác làm niềm vui. "Tiếp sau đó mình muốn chính tay cậu đẩy cô ấy rơi từ trên mây xuống, lưng hướng mặt đất mặt quay về phía bầu trời, cậu phải để cho cô ấy nhìn thấy rõ người đã đẩy cô ấy".
Thế này có phải là rất đau đớn không?
Có người nói, đau đớn có thể làm cho con người ta mất đi lý trí, chẳng hạn như Lan Tú Cẩm.
Tốt nhất là vậy, cô bé đáng yêu bị tổn thương đã đau đớn mách với mẹ mình: "Mẹ ơi, sao bọn họ lại làm như vậy với con?" "Mẹ ơi, người sai là mẹ, là các người, con là người vô tội mà".
Một sự khoái trá ngấm vào tận tâm can.
Ý cười treo trên khóe miệng: "Gia Chú, có phải cậu thấy phụ nữ khi xấu xa rất đáng sợ phải không".
Im lặng ___
Im lặng chính là thể hiện sự tán đồng rồi, Liên Gia Chú cũng không muốn nghĩ rằng anh cũng là một tên xấu xa.
Tay khoác lên vai Liên Gia Chú, mắt nhìn lên trần nhà, nhìn qua rèm cửa sổ, nhìn tất tần tật căn phòng này, nhưng lại không dám nhìn gương mặt đang gần ngay trước mắt kia.
Miệng khẽ làu bàu: "Gia Chú, cậu cũng biết đấy, Lâm Phức Trăn trước nay chưa bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-nay-dung-khi-do-sai/2150443/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.