Đưa mắt nhìn theo chiếc xe nghênh ngang rời đi, cô từ từ đi về phía Sophia.
Vừa về tới phòng Lâm Phức Trăn liền gọi điện thoại cho Liên Thánh Diệu.
Trong mấy ngày tiếp theo Lâm Phức Trăn và Liên Thánh Diệu ở cùng nhau, họ giống như nam nữ đang qua lại với nhau tỉnh cảm vô cùng tốt đi nhà hàng dùng cơm, đi xe dạo bên sông, xem phim, tham gia buổi tiệc chủ đề biểu diễn bên bãi biển, lúc xem biểu diễn cô sẽ vì những lời Liên Thánh Diệu nói thì thầm bên tai cô mà khẽ bật cười khúc khích.
Họ sẽ cùng nhau chụp một tập ảnh tuyên truyền cho liên hoan phim Nice, lấy thân phận bạn trai bạn gái tham dự buổi tiệc từ thiện, anh ta đợi cô tan học rồi cùng cô đi shopping, rồi đưa cô về nhà.
Đương nhiên, những chuyện này không thoát khỏi ánh mắt của giới truyền thông, các chuyên gia tình cảm sôi động như thật: Tất cả đều hợp lý, Vianne từ khi còn rất nhỏ đã không có ba bên cạnh tìm được cảm giác an toàn trên người Liên Thánh Diệu hơn cô sáu tuổi.
Ngay cả Linda cũng gọi điện tới hỏi cô. Lâm, xem ra cậu giống như những người kia nói vậy, tìm được cảm giác an toàn ở trên người Liên Thánh Diệu.
Nhìn hình đôi nam nữ trên tờ báo, nếu như cô gái trong hình bật cười khúc khích không phải là bản thân cô, thì có lẽ cô cũng sẽ cho rằng giống như giới truyền thông kia nói vậy, cô đang tìm cảm giác an toàn trên người của Liên Thánh Diệu.
Các chuyên gia tình cảm miệng lưỡi khéo léo cũng làm cho Liên Thánh Diệu sinh ra ảo giác.
Tối thứ sáu này Liên Thánh Diệu đưa lời mời Lâm Phức Trăn ngày mai cùng anh ta quay về Thụy Sĩ.
"Anh dẫn em đi trượt tuyết, ông nội anh thứ hai sẽ ở Thụy Sĩ, tới lúc đó chúng ta ăn cơm cùng ông nội". Liên Thánh Diệu nói qua loa.
Sự kiên nhẫn của anh họ kém xa em họ một phần ngàn ấy nhỉ, Lâm Phức Trăn nghĩ.
Liên Thánh Diệu không nên tệ như vậy, chỉ có điều tình hình hiện nay của anh trai và ba mình nằm vào thế hết sức bất lợi nên nóng lòng muốn bám vào một bức tường mà thôi.
Suy nghĩ một chút, Lâm Phức Trăn nói với Liên Thánh Diệu cô phải về hỏi lại dì Daisy.
"Anh hiểu, anh hiểu". Liên Thánh Diệu không vội vàng đưa ra lời đáp, nhưng giữa hai lông mày biểu hiện ra tin tức nghiêm chỉnh là họ hiện đã đi tới đường phố Thụy Sĩ.
Xem ra ảo giác của Liên Thánh Diệu vẫn không nhẹ.
Thật vô vị.
Trong lòng không hứng thú, trên mặt tràn đầy ý cười, khóe môi cong lên nhưng khi môi của Liên Thánh Diệu sắp chạm tới môi cô thì thu lại.
Cũng không phải Lâm Phức Trăn keo kiệt nụ hôn của mình, nhưng Liên Thánh Diêu không được, sau này cô cũng không muốn lúc nắm tay Gia Chú xuất hiện ở các buổi tụ họp gia đình mà trong lòng khó xử.
Tôi bây giờ cùng em họ rất tốt, nhưng không thể phủ nhận rằng đã từng mờ ám cùng anh họ.
Chậm rãi bước lên bậc thang thứ nhất.
Bậc thang thứ hai, ánh mắt như vô tình quan sát xung quanh, bậc thang thứ ba ánh mắt quét khắp từ trong ra ngoài, xung quanh chẳng có cái gì.
Đứng trên bậc thang thứ năm, Lâm Phức Trăn phát hiện Liên Gia Chú sẽ xuất hiện trước cổng nhà cô, đó chỉ là ý nghĩ của riêng mình thôi.
Tên khốn này, xem ra không để tâm chút nào chuyện cô và anh họ của mình chàng chàng thiếp thiếp.
Càng chắc chắn hơn mà nói, Liên Gia Chú một chút cũng không để ý cô lấy thân phận bạn gái của Liên Thánh Diệu dùng bữa tối với Liên Chiêu Thành, vì cái gọi là không tổn thương tới người vô tội mà anh ngay cả quyền vận hành khoa học kỹ thuật Liên Thị cũng không cần sao.
Quyền kinh doanh Khoa học kỹ thuật của tập đoàn Liên Thị đúng là miếng bánh ga tô lớn nhất, ở cùng cháu ngoại của Lan Dora thì có thể nhận được miếng bánh ga tô lớn này rồi. Liên Chiêu Thành đã thiết lập một trường Tu La cho đời thứ ba của Liên gia, tin rằng trong lòng ông ấy đã thông qua trường Tu La này tìm ra ứng cử viên chính xác. Cuối cùng, lấy "tình cảm" làm danh nghĩa để xác thực ứng cử viên trong lòng danh chính ngôn thuận trèo lên đỉnh cao nhất của kim tự tháp, còn có thể để cho người trèo lên đỉnh này có thêm danh hiệu "Con rể của Bộ Trưởng Bộ Công Thương Trung Mỹ". Danh tiếng của Lan Dora có thể tạo ra hình tượng của công ty đứng vững. Còn có, lực ảnh hưởng cá nhân của Vianne cũng không thể coi thường.
Đây là một mũi tên mà trúng hai đích.
Tin là từ sớm trước đây, Liên Chiêu Thành đã ngầm giao kèo với Liên Gia Chú, nhưng lúc này Liên Thánh Diệu ngu ngốc lại xuất hiện nhất định đã khiến cho hai ông cháu kia đau đầu không thôi.
Lâm Phức Trăn hiểu một vài chuyện, nhưng cô đã quen trong hộp kẹo tinh xảo trên đấu trường danh lợi đựng viên kẹo đã hư từ lâu rồi.
Vừa quay về phòng, Lâm Phức Trăn đã gọi điện thoại cho Liên Thánh Diệu, cô nói với anh ta đi Thụy Sĩ càng nhanh càng tốt, sau cùng cô còn dùng giọng điệu ngọt ngào nói sẽ bảo Sophia chuẩn bị quà.
Nếu như việc này đặt vào ngày trước cô nhất định sẽ cười hì hì mà thò đầu ra khỏi chăn, nhưng bây giờ cô không dám, bởi vì Gia Chú không chỉ có tức giận nữa rồi.
Rất nhiều người đều nói Yann dễ tính lắm.
Sự dễ tính của Liên Gia Chú đúng là vẫn không phải liên quan tới tính khí, sự dễ tính của Liên Gia Chú đến từ sự lạnh lùng trong cốt tủy của anh: Không để ý, không để trong lòng, tất cả không liên quan gì tới tôi.
Liên Gia Chú tức giận đã rất hiếm có rồi, huống chi là không chỉ là tức giận.
Nhìn cô mà xem, dưới âm thanh bình tĩnh của Liên Gia Chú cô thậm chí còn không dám hít thở.
Trước đây có một người phụ nữ tên là Minh Khả Chi mang theo một mục đích không thể cho ai biết, để hình tượng hoàn hảo lương thiện sôi động xuất hiện trước mặt đứa con được cưng chiều nhất của thương nhân sống trong tòa thành giàu có, tất cả như mong muốn của bà ấy, vì bà ấy đứa con của thương nhân rạn nứt quan hệ với cha của mình, con của thương nhân căn bản không tin lời của cha mình "Người phụ nữ ấy không phải vì yêu mà ở cùng với con đâu". Con của thương nhân mang theo cô gái mình yêu rời khỏi gia tộc của mình, đi tới một nơi rất xa sinh sống. Ông ấy không biết là cô gái mà ông ấy yêu đang chờ đợi thực hiện một hạng mục cuối cùng của kế hoạch, hành lý của cô ta đã được chuẩn bị xong xuôi, chỉ cần người thương nhân kia đá con trai mình ra khỏi di chúc thì cô ta sẽ có thể cầm thù lao mà xa chạy cao bay. Nhưng, trong quá trình chờ đợi đã xảy ra chuyện, người phụ nữ ấy đã mang thai, đứa trẻ ra đời làm cho con của thương nhân bắt đầu nghiêm chỉnh cân nhắc tới mắm muối củi gạo trong cuộc sống, vì đứa trẻ, ông ấy đã nhận tờ chi phiếu của chủ mỏ vàng, cuối cùng ông ấy dã chết trong một trận tai nạn mỏ, con của ông ấy thành đứa trẻ mồ côi từ trong bụng mẹ. Nửa tháng sau, người phụ nữ ấy hạ sinh đứa trẻ ở Strasbourg, người phụ nữ ấy làm một vụ buôn bán một mũi tên trúng hai con chim, bà ta không chỉ nhận được thù lao mà bà ta nên có từ người chủ cũ mà bà ta còn rao bán con của bà ta cho người thương nhân. Tiên sinh, ông nhìn xem nó xinh đẹp biết bao, ông cho tôi một khoản tiền tôi sẽ đáp ứng ông từ nay về sau sẽ không gặp lại nó nữa. Tiên sinh, tôi ngay cả cớ tôi cũng đã nghĩ ra cho ông rồi, đợi sau này đứa trẻ hiểu chuyện, ông nói cho nó biết cha mẹ của nó đã chết trong tai nạn máy bay.
"Tiểu Họa Mi, đây hẳn là câu chuyện dài nhất mà Tiểu Pháp kể cho cậu nghe".
Câu chuyện hết sức tầm thường không phải sao?
Nhưng mọi người lại nói thế này, câu chuyện càng tầm thường thì lại càng khiến cho người ta rơi lệ, nước mắt chảy dọc theo khóe mắt rơi xuống mà cô cũng không để ý tới, bây giờ cô chỉ mốn hôn anh, hôn anh tới không chịu được mới thôi.
Không sao, Gia Chú, đã qua hết rồi, cô nửa quỳ môi khẽ chạm lên thái dương của anh.
Không sao, Gia Chú, cậu nhìn đi bây giờ cậu ưu tú cỡ nào, môi chạm lên mi tâm của anh. Không sao, Gia Chú, người phụ nữ coi trọng tiền tài sớm rời đi cũng không phải là chuyện xấu, đôi môi cùng nước mắt đồng thời rơi trên chóp mũi của anh.
Điên cuồng hôn anh: Gia Chú không sao, bây giờ không phải cậu đã đùa bỡn cho những người kia xoay mòng mòng rồi hay sao? Bây giờ họ không có biện pháp nào nắm được cậu.
Cuối cùng môi hạ xuống môi của anh, như đối với vật trân quý nhất trong lòng cô: Không sao, Gia Chú, cậu còn có mình.
Lâm Phức Trăn sẽ vĩnh viễn không phản bội Liên Gia Chú.
Ngoài cửa sổ lại vang lên tiếng mòng biển mổ quả sung, cũng không biết có phải là con mòng biển lúc trước không.
Lâm Phức Trăn tựa đầu lên vai Liên Gia Chú, mặt quay về phía cửa sổ, chiếc rèm cửa kéo để lộ ra một phần tư ánh lên sắc trời sáng sớm của bến cảng cũ, màu xanh lam sáng sủa của sáng sớm đã biến mất không dấu vết, biến thành màu trắng sữa rất nhạt, màu trắng sữa ấy vì sương mù mà ra.
Có chiếc thuyền chạy vào bến cảng, tiếng còi vang lên làm bừng tỉnh hai con người.
Anh hỏi cô nghe xong câu chuyện anh kể, còn muốn để anh làm chuyện như vậy nữa không?
Khi ý nghĩ ấy nảy sinh, nơi xa xa ngoài bến cảng truyền tới âm thanh giòn tan "Ba", trong tiếng ba ấy còn có khoảng cách ánh mắt nhìn nhau khi đó của cô, trong hai đôi con mắt nhìn nhau đó, là nụ cười ngọt ngào của đứa trẻ không biết gì về thế giới của người lớn.
Thật ghê tởm, quá là ghê tởm.
Cô nhắm mắt lại, nhắm mắt lại cũng không ngăn được.
Người phụ nữ dịu dàng thường ngày đã không có bất kỳ dấu vết nào, thay vào đó là âm thanh hung ác: "Lâm Phức Trăn, nếu như sau này con yêu một người, nhất định phải làm cho mình trở thành dáng vẻ thế kia".
Sợ mẹ không vui, đứa trẻ đứng trước cửa sổ mở to mắt cố gắng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chỉ là... bây giờ bầu không khí hơi trùng xuống, cô phải làm cho bầu không khí này sôi động lên.
"Gia Chú, cậu không sợ mình trở thành Andrew thứ hai sao?" Cố gắng để cho giọng mình tỏ ra thoải mái, giống như rò đùa dai rất nhiều lần trước đây của Tiển Họa Mi và Tiểu Pháp.
Đây cũng là một trong những trò đùa dai của Tiểu Họa Mi và Tiểu Pháp mà thôi. Đúng vậy, đúng như vậy.
Nhưng hình như Tiểu Pháp không định phối hợp với cô.
Anh cứ yên lặng như thế.
Được rồi, ánh mắt rơi vào một nơi xa xăm, thu lại ý cười, cô nói:
"Mình muốn cậu làm cho cô ấy nếm trải sự ngọt ngào của tình yêu đồng thời còn bị ánh sáng của đôi giày thủy tinh kia mê hoặc".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]