Ánh sao chiếu lên khung cửa sổ, cô tựa vào lòng anh.
"Không phải nói là cuối tháng sau mới quay trở lại sao?" Cô nói.
"Không phải cậu nói nhớ mình sao? Cậu nhớ mình thì mình tới thôi". Anh nói.
Cô khẽ đáp lại một tiếng "Ừ", khuôn mặt vùi trong lòng anh hơi lộ ra một chút, mắt híp lại, chăm chú nhìn ánh sao chiếu trên khung cửa sổ.
Có cơn gió thổi qua, rèm cửa sổ bị tung ra, bay lên phấp phới liên tục không ngừng.
Cô thì thầm nói: "Gia Chú, mình vẫn luôn đợi, đợi tới một ngày có người nói với mình, ba cô mỗi ngày đều sống trong sự dằn vặt, khi ba cô uống rượu tới say khướt đã thú nhận với bạn của ông ấy rằng lựa chọn khi đó của ông ấy là sai, sai hoàn toàn. Nhưng mà không có, mình vẫn không đợi được tin tức như vậy, trái lại, gia đình của ông ấy còn vẫn mãn. Gia Chú, mình nghĩ là mình không thể chờ nổi tới lúc ông ấy tới khóc lóc trước mặt mẹ mình rồi".
"Thật sự hy vọng ông ấy khóc lóc trước mặt mẹ câu thế sao?" Tay của anh đặt trên đỉnh đầu cô, vỗ về.
Cô gật đầu, điều này còn phải nói.
"Vậy sau đó thì sao?" Anh hỏi cô.
Vậy sau đó thì sao? Đây đúng là một vấn đề.
Cô suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Mình cũng không biết, cuộc sống sau này của mình cũng sẽ không còn bất cứ niềm vui nào nữa rồi, cũng không chắc ba mươi tuổi, bốn mươi tuổi, Lâm Phức Trăn và Liên Gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-nay-dung-khi-do-sai/2150431/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.