Quay mặt về phía Lâm Mặc, câu "Tôi cảm thấy có lỗi vì chuyện đã nói ngày hôm qua" nhẹ nhàng phát ra từ miệng của Lâm Phức Trăn.
Đúng như suy đoán, Lâm Mặc lộ ra nét mặt vui mừng.
Gia Chú, cậu thấy không, bây giờ người đàn ông trung niên này xem ra cũng không có gì khác với những phụ huynh bình thường rồi.
Lâm Phức Trăn không cho Lâm Mặc nói ra những lời như "A Trăn, có thể gặp con lần nữa ba rất vui", "A Trăn, ba biết hành vi ngày hôm qua của con chỉ là cách con biểu đạt sự không vui thôi".
Cô đã hỏi ông ấy một vấn đề thế này: "Bây giờ ông Lâm còn cảm thấy bà vợ hiện tại của ông bị cho thôi việc là do vợ trước của ông gây khó dễ không".
Lâm Phức Trăn biết rõ hơn ai hết của đáp án là KHÔNG
Câu hỏi này làm cho nét mặt của Lâm Mặc cứng đờ tại chỗ.
Cô nhếch miệng cười: "Không phải ông Lâm đã quên chuyện này rồi chứ?"
Ánh mắt để lộ ra chút lúng túng, rất rõ ràng, ông ta đã không quên chuyện này, tránh né ánh mắt của cô: "A..."
"Xin đừng nói dối tôi, đúng thì là đúng, không phải thì là không phải!"
Lâm Mặc rủ mắt xuống, loa phát thanh của sân bay vang lên, âm thanh vui vẻ của phi hành đoàn đang thúc giục hành khách chuẩn bị hoàn tất thủ tục đăng ký lên máy bay, người ở gần ngay trước mắt cô như trút được gánh nặng.
Ông ấy vỗ vai cô, nói: "Đó đều là chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-nay-dung-khi-do-sai/2150429/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.