Mộ Dung Phục nói:
- Cô mẫu phí bao nhiêu tâm huyết định bắt cho được người này, chẳng ngờ đi sai một nước cờ để y trốn mất. Ðiệt nhi nghĩ rằng muốn gặp y cũng chẳng khó gì, nhưng có gặp cũng bằng vô dụng mà cần phải bắt y ở liền bên để luôn luôn phục thị cô mẫu mới đáng. Cô mẫu bắt y làm thế nào, y cũng phải tuân theo, dù là việc vẽ mày, thoa phấn.
Hai câu sau cùng Mộ Dung Phục nói ra chiều sỡm sờ, nhưng Vương phu nhân lại không cho thế là ngỗ ngược.
Bà thở dài nói:
- Ta đã bố trí chu đáo đến thế mà y còn lọt lưới được. Bây giờ ta không còn kế gì nữa.
Mộ Dung Phục đáp:
- Ðiệt nhi đã biết chỗ y ở rồi. Cô mẫu mà tin điệt nhi, thì nói rõ kế hoạch cho điệt nhi nghe. Không chừng điệt nhi có thể vì cô mẫu mà ra sức làm được cũng chưa biết chừng.
Vương phu nhân nói:
- Dù sao chúng ta cũng là người một nhà, lẽ nào lại không tin nhau. Kế hoạch ta an bài là"Tuý nhân phong". Ta đã nuôi trong Mạn đà sơn trang mấy trăm tổ ong mật. Người nào mà bị "Tuý nhân phong" đốt là ngã liền và mê đi mười mấy ngày không biết gì nữa. Ðoàn Dự nghe tới đây giật mình kinh hãi tự hỏi:
- Chẳng lẽ mình đã bị hôn mê mười mấy ngày rồi ư?
Mộ Dung Phục nói:
- Mưu kế của cô mẫu quả là phi thường! Ðiệt nhi không hiểu làm thế nào mà sai khiến đàn ong đi đốt người được?
Vương phu nhân đáp:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-mach-than-kiem/1367050/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.