Bình sinh Ðinh Xuân Thu phải cái tật là rất ưa nghe những lời phỉnh nịnh. Người ngoài nói khéo chẳng khác nào gãi trúng vào chỗ ngữa, lão lại càng thích phổng mũi lên. Bọn đồ đệ này đã theo lão mấy chục năm trời. Lão yên trí rằng chúng khoa trương công đức mình là thật. Nếu có kẻ nào không biết thổi phồng lão lên thì lão lại ngờ hắn là không có dạ trung thành.
Bọn đệ tử hiểu biết sâu xa tính nết lão, hễ cứ gặp được dịp là chúng chụp ngay lấy để tán dương một cách rất ngộ nghĩnh .
Nên biết rằng đối với Ðinh Xuân Thu kẻ đệ tử nào kém khoa nịnh hót để mất lòng sư phụ hãy còn là việc nhỏ, song không giờ phút nào quên được mối lo âu về tính mạng mới là việc lớn hơn.
Tình thực mà nói thì không phải bọn đệ tử phái Tinh Tú hết thảy đều là hạng mặt dày vô sỉ cả đâu, nhưng một là vì tình thế bắt buộc không xu nịnh sư phụ quyết không thể tồn tại được, hai là chúng đi theo thầy lâu ngày, câu chuyện nịnh bợ đã thành thói quen rồi cứ thuận miệng tuôn ra, chẳng lấy thế làm điều đáng thẹn nữa.
Ðinh Xuân Thu vuốt râu mỉm cười nghe bọn đệ tử ca tụng khoái chí vô cùng? Bộ râu của lão lúc đấu phép cùng sư huynh là Lung á lão nhân Tô Tinh Hà đã bị cháy mất một mảng lớn, nhưng thưa thớt còn lại được một ít cũng tạm đủ để vuốt chơi.
Về sau lão lại ngấm ngầm tung thuốc kịch độc tam tiếu tiêu dao tán làm cho Tô Tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-mach-than-kiem/1366974/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.