Hư Trúc nghĩ lại lời Tô Tinh Hà quả đã không sai. Vừa nãy gặp lúc nguy cấp như vậy, không có lý nào sư bá tổ lại khoanh tay đứng nhìn, thấy người khác sắp chết đến nơi mà không cứu cấp, trừ Tô Tinh Hà thật tình dùng kế dụ địch mà sư bá tổ biết rõ thì không kể. Còn điều sư bá tổ mất hết công lực hay không, lát nữa sẽ rõ. Nhưng xem Tô Tinh Hà không thể nói lăng nhăng một cách công nhiên như thế.
Nhà sư nghĩ vậy liền hỏi:
- Lão tiền bối bảo tiểu tăng có thể cứu được sư bá tổ? Vậy làm thế nào mà cứu?
Tô Tinh Hà tủm tỉm cười nói:
- Sư đệ! Bản phái trước nay chẳng những chỉ sở trường về võ học mà các nghề: y, bốc, tướng, số, sĩ, nông, công, thương bất luận nghề gì cũng bao quát hết. Sư đệ hiện có gã sư điệt là Tiết Mộ Hoa, y thuật gã đã tinh vi đến chỗ cùng cực. Chả thế mà người trên chốn giang hồ đều kêu gã bằng Tiết Thần Y. Gã lại còn được người ta tặng cho cái ngoại hiệu là Diêm vương địch nghĩ thật buồn cười đến nẻ ruột. Huyền Nạn đại sư trúng phải thuật Hoá công đại pháp của Ðinh Xuân Thu, vị sư mặt vuông kia thì gã đầu sắt dùng Băng tằm chưởng đánh bị thương, còn vị sư phụ người cao nghễu mà gầy khẳng gầy kheo thì bị Ðinh Xuân Thu đá vào cạnh sườn bên tả cách ba tấc, làm tổn thương kinh mạch.
Tô Tinh Hà nói thao thao bất tuyệt kể rõ nguyên do và thương thế từng người.
Hư Trúc nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-mach-than-kiem/1366973/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.