Chết là qủy sứ cũng phong lưu Ðoàn Chính Thuần thở dài nói:
- Tiểu Khang mình ơi! Tôi nói để mình hay, tôi là Hoàng Thái nước Ðại Lý ở ngôi Trấn Nam Vương lãnh quyền Bảo Quốc Ðại tướng quân, Hoàng huynh tôi lại không có con trai. Sau khi người trăm tuổi, tôi sẽ lên kế vị làm Hoàng Ðế. Tôi ở lại Trung Nguyên thì chỉ là một vũ phu, nhưng khi đã về nước Ðại Lý rồi thì không còn bừa bãi được nữa, có phải không mình?
Mã phu nhân nói:
- Phải rồi! Thế thì làm sao?
Ðoàn Chính Thuần nói:
- Tôi đã đưa mình về Ðại Lý, quyết nhiên không canh cho được ước hẹn nữa. Ðịa vị tôi ở nước Ðại Lý, bất luận đối với ai cũng không thể nói lời rồi lại ăn lời được.
Mã phu nhân khẽ thở dài nói:
- Tôi biết mình nói đúng lý lắm rồi. Về sau mình làm Hoàng Thượng thể phong tôi làm Hoàng Hậu nương nương được không?
Ðoàn Chính Thuần ngần ngừ đáp:
- Tôi đã có vợ nguyên phối, chức Hoàng Hậu không thể để cho bà được.
Mã phu nhân nói:
- À phải! Tôi là một quả phụ làm Hoàng Hậu nương nương thế là được. Như thế người ta cười chết phải không?
Phu nhân lại cầm lược từ từ chải đầu cười nói:
- Ðoàn lang! Vừa rồi tôi nói câu chuyện gì cho mình nghe. Chắc mình hiểu ý tôi rồi chứ?
Ðoàn Chính Thuần mồ hôi trán toát ra đầm đìa gắng gượng an tinh thần, nhưng nội công cần cù mấy chục năm trời là lạ, bây giờ không biết thoát đi đâu mất hết, khác nào người ngoài nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-mach-than-kiem/1366942/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.