“Ai vậy?”
“Không biết!” Nguyệt Nhiễm nhăn lông mày, sắc mặt rõ ràng không tốt.
“Hắn không phải là người Thần sơn?”
“Ngày nảo chả có mấy kẻ rảnh rỗi như thế!” Nguyệt Nhiễm ngó đông ngótây một hồi lại không dám nhìn Anh Lạc. Nhận thấy tầm mắt của nàng, hắnkhẽ bĩu môi, không được tự nhiên xoay người, ho khụ mấy tiếng, đẩy cửasổ ra: “Mấy ngày nay ngộ thật, Thần sơn mà cũng có mưa!”
Cửa sổ mở rộng khiến cho gió mát tràn vào, nhưng đồng thời cũng hiệnrõ mấy bóng dáng đang đứng cách đó không xa, mặt Nguyệt Nhiễm lập tứcbiến sắc, vươn tay đóng mạnh cửa sổ lại.
Anh Lạc thở dài, nàng đã thấy mất rồi: “Bọn họ đến tìm ta!” Không phải nghi vấn, mà là khẳng định.
Nguyệt Nhiễm thấy giấu không được, đành nói thẳng ra: “Bọn họ làngười Tiên giới, là đệ tử của Quỳnh sơn, Ngọc Kiếm và Thăng Vân, đếnThần sơn để xin thuốc!”
“Xin thuốc?”
Chân mày Nguyệt Nhiễm cau càng chặt: “Tiên hội Dao Trì mấy hôm trước, hơn phân nửa người của Tiên giới đều mất mạng tại đó, chi còn mấy người có thể thoát khỏi nơi đó, cũng trúng phải khí âm tà, nên mới phải lênnúi để xin thuốc!”
“Khí cực âm thì phải cần đến loại thuốc tinh thiết nhất, bọn họ cầnLục hoa sao?” Tiên giới cũng không thường qua lại với Thần sơn, nếukhông phải vì Thần sơn có Lục hoa, bọn họ cũng không đến đây.
Mày Nguyệt Nhiễm lại càng nhíu chặt, hừ lạnh: “Mấy kẻ Tiên giới này,luôn tự cho mình là siêu phàm, chỉ khi nào có chuyện gì mà không còncách giải quyết, mới nghĩ đến việc cầu xin người khác!”
Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-hoa-cam-ai/36002/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.