(*Nguyên văn “Thần thân thí dược”: Ý nói dùng thân thể của Thần để thử thuốc)
Anh Lạc cố chấp bò dậy từ trên mặt đất, vết thương trên người đã sắpkhông chống đỡ nổi, tùy lúc đều có thể ngã xuống. Thế nhưng nàng vẫnmạnh mẽ hít thật sâu, đứng thẳng lưng. Kết cục này không phải nàng đãsớm biết rồi sao? Vì sao trong lòng còn mong chờ một chút may mắn, chỉmong người trên thượng vị kia, có thể cho nàng một ánh mắt thương hạithôi đã là một hi vọng xa vời lắm rồi.
“Tạ ơn Tôn chủ, Anh Lạc không nên đến quấy rầy lúc đêm khuya, xin cáo lui!”
Thân thể không vững, giống như sắp ngã, nàng lại vẫn cố gắng ra lệnhmình đứng vững lại, chỉ cần đi tới cửa thôi, chỉ cần kiên trì tới cửa,nơi này không ai có thể giúp nàng, mà người có thể giúp nàng, lại khôngmuốn giúp nàng.
“Khoan đã!” Giọng nói lạnh như băng từ đằng sau vang lên, như cầuvồng phá vỡ mây đen, để lại từng tiếng vọng lại trong đại điện. Anh Lạckinh ngạc quay đầu lại, chống lại đôi mắt vẫn lạnh như băng kia. Trongnháy mắt, nàng cứ ngỡ mình đã nghe lầm.
“Tôn chủ!” Phúc thúc cũng giật mình, xoay người hỏi, lại bị ánh mắt của Tôn chủ ngăn lại.
Nghiên Tịch nhìn về phía bóng dáng kia, tính mạng như chỉ mành treochuông nhưng vẫn quật cường đứng thẳng người, trong mắt hiện lên tia gìđó, nhưng ngay lập tức lại khôi phục lạnh như băng: “Quy hồn tất nhiênkhông thể cho ngươi, nhưng….” Nàng giơ tay ném ra một vật, chậm rãi bayvề phía Anh Lạc, dừng ở nơi cách nàng khoảng một bước ngăn trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-hoa-cam-ai/35998/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.