Trăng sáng lên cao, chiếu sáng cả bầu trời đêm, hôm nay trăng thật tròn.
Thì ra hôm nay trăng lại sáng như vậy, Lạc Song ngửa đầu, nhìn trăngsáng trên trời, thở dài. Nàng đã bao lâu chưa được nhìn thấy trăng trònnhư vậy rồi?
Ngơ ngác nhìn một lúc lâu, đột nhiên có một cơn choáng váng chợt ậptới, khiến bước chân nàng hơi lảo đảo. Đang định dựa người vào thân cây, trên cổ lại chợt lạnh lẽo, một thanh trường kiếm đang kề ngay cổ nàng,hàn quang tỏa ra bốn phía.
Cuối cùng cũng đến, Lạc Song đột nhiên thấy buồn cười, đỡ cho nàng phải đi tìm khắp nơi.
“Không được nhúc nhích!” Giọng nói rét lạnh như trong hầm băng.
Nàng cứng đờ người, bất động, không nhúc nhích thì không nhúc nhích!
“Lạc Song của Thiên Tích đang ở đâu?” Người phía sau tích chữ như vàng*
(*tích chữ như vàng: chỉ người ít nói)
Lạc Song ngây ngẩn cả người, cứ tưởng mục đích của hắn là người Tiêngiới, ai ngờ lại nói tên của mình, từ khi nào một người tầm thường nhưnàng cũng đã khiến người khác tìm đến gây chiến rồi?
“Nói!” Thấy nàng không đáp, lưỡi kiếm càng kề lại gần, thân kiếm lóehàn quang, mơ hồ còn tỏa ra khí lạnh, nàng nhịn không được phải ngửa đầu ra, chảy máu thì không hay đâu, không hay đâu!
“Không biết….công tử tìm tại hạ có gì không?” Nàng nhìn chằm chằmthanh kiếm, chỉ sợ người đằng sau không cẩn thận sẽ khiến mình máu chảytại chỗ.
“Là ngươi?” Người phía sau hơi kinh ngạc, nhiều hơn nữa là hoài nghi
“Ha ha…” Lạc Song ngượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-hoa-cam-ai/3224806/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.