“Anh Lạc, Anh Lạc!” Có người đang không ngừng gọi khẽ bên tai nàng,nàng chậm chạp mở mắt, chỉ thấy có bóng trắng mờ ảo, không rõ là ai. Chỉ cảm thấy giọng nói kia thật nặng nề!
“Bạch….Trúc!” Nàng chậm rãi nói thành tiếng, giọng nói này nàng nhậnra, hắn đến rồi sao? Cũng đúng, hắn là Thượng tiên, tất nhiên sẽ làngười phát hiện chuyện này đầu tiên. Nàng vươn tay, muốn nhận biết rõhơn.
“Là ta, đừng cử động! Cô bị trọng thương!” Mộ Tử Hân cầm lấy taynàng, mày nhíu lại, nhìn nàng toàn thân đều là máu, vẻ ngoài trầm ổncũng không giữ nổi nữa, sao lại bị thương nặng đến như thế! Trên ngườinhiều chỗ bị đâm xuyên, giống như một con búp bê vải bị cắt nát. Hơi thở của nàng thật mong manh, nếu như nàng không có thân thể của Thần, nếunhư nàng không phải là Thần….
Hắn không dám nghĩ tiếp, chỉ là không ngừng giúp nàng truyền chân khí, hai tay vẫn không kiềm được phát run.
“Ta…..không sao chứ?” Anh Lạc khó khăn nhếch môi cười, muốn khiến hắn yên tâm. Thật sự, vết thương như thế này, vẫn chưa đủ sức lấy mạngnàng.
“Đừng nói!” Trong lời nói của hắn lại nhiều thêm mấy phần nghiêmnghị, gần như sắp rống lên: “Ngưng thần tĩnh khí, ta chữa thương giúpcô!”
Lời nói của hắn khiến Anh Lạc tỉnh táo lại đôi chút, không lên tiếng nữa, bên tai lại truyền đến tiếng rống giận quen thuộc.
“Những kẻ trong Thần tộc đều đáng chết, đáng chết! Ta giết ngươi….”Túc Huyền gần như đã nổi điên muốn xông lên, lại bị Nguyệt Nhiễm ngăncản.
“Túc Huyền, không thể giết nàng!” Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-hoa-cam-ai/3224787/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.