Đường Chẩn ngừng lại giữa không trung, ngàn vạn quỷ ảnh cứng đờ theo gã, trên mặt bọn họ đầu tiên là trống rỗng, sau đó đồng loạt nổi lên một tia nghi hoặc kỳ lạ.
Nhất thời, rất nhiều ý niệm trong đầu Đường Chẩn như những đốm lửa nhỏ trong cơn hoả hoạn bị gió làm tắt, loạn xà ngầu.
Gã có nghĩ thế nào cũng không ra, là ai động vào bản thể gã?
Bọn Nghiêm Tranh Minh sao?
Nhưng bọn hắn làm thế nào trốn ra khỏi biển Bắc Minh, xuất phát từ nguyên nhân gì mà bọn hắn không trực tiếp men theo tin tức những người này đuổi tới Thục Trung, trái lại về núi Phù Dao?
Nếu bọn họ không thể tự do tới lui trong không gian vô hạn, thì làm sao trong khoảng thời gian ngắn có thể quay về?
Ai nói cho bọn họ biết mình giấu bản thể trong Băng Tâm Hoả?
Chỉ trong nháy mắt, Đường Chẩn tràn đầy khó hiểu, thậm chí còn không kịp thở gấp.
Làm sao có thể?
Rõ ràng gã chẳng tin tưởng ai, càng chưa bao giờ qua lại mật thiết với vật còn sống nào, gã lẻ loi một mình, nắm quyền hành vô số quỷ ảnh… Dù như vậy, cũng không thể chắc chắn ư?
Quỷ ảnh khắp bầu trời như một đám quỷ treo cổ vô tri vô giác, cứ trố mắt trên không trung, ma khí và quỷ khí lượn lờ trên người bọn họ bắt đầu rút đi. Một người tiếp một người bị gió mát vô danh tẩy rửa, phai màu thành hồn phách thông thường, hoà tan.
Như một loại nước thần, trải qua một đêm phong trần, lặng lẽ trở về trong thiên địa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-hao/1336037/quyen-5-chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.