Những yêu tu ngu xuẩn, đầu óc chỉ lớn bằng hạt đậu tằm, cả đời chỉ đủ chứa mỗi một việc.
Không như con người, ái hận tình thù đều ngập đầy trong lòng, thiên biến vạn hóa cũng không đủ dùng, cõi lòng già nua cũng không rảnh rang được, nói thay đổi là có thể hoàn toàn thay đổi.
Thân Ma Long Hàn Uyên chống chịu hiến tế thuật không ngừng bành trướng của Biện Húc đã đến cực hạn, bắt đầu tuôn ra tơ máu, cùng lúc đó, có lẽ là vì chia sẻ đau đớn, hồn phách một phân thành hai của gã thay phiên mắng nhau.
Tâm ma giễu cợt nói: “Ngươi đâu cần nói người khác. Này, cuối tháng trước ngươi còn tỏ ra muốn giết hết người khắp thiên hạ, giờ thì sao? Tháng này trăng còn chưa kịp tròn, vừa nghe mình thế mà không bị trục xuất khỏi môn phái, thì thành một thánh nhân lo nỗi lo của thiên hạ. Hừ… Thể diện bây giờ của ngươi so với quý thuỷ* nữ nhân còn thường xuyên hơn đó, khí chất Ma Long đều bị cái tên Quý Thuỷ âm tình bất định ngươi làm trôi sạch.”
(*) ý nói kinh nguyệt.
Hàn Uyên trả lời: “Nếu như quý thuỷ tháng này có thể trôi luôn cả ngươi, ta sẽ tìm một chỗ xuất gia làm hòa thượng, cả đời ăn chay niệm phật… Con mẹ ngươi thay ta chịu một lát đi, chịu không nổi!”
Tâm ma lầm bầm gì đó, thế mà vẫn theo lời chiếm lấy thân thể.
Ngay lúc đó, ranh giới giữa hai hồn phách trong người Hàn Uyên bắt đầu mờ nhạt.
Đường Chẩn hờ hững ném xác tiểu điểu qua một bên, vứt nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-hao/1336036/quyen-5-chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.