Nhân sinh vô căn đế, phiêu như mạch thượng trần.
Phân tán trục phong chuyển, thử dĩ phi thường thân.
(Tạp thi kỳ 1 – Đào Tiềm/Đào Uyên Minh: Đời người không vướng bận, nhẹ nhàng cát bụi bay
Tấm thân vô thường này, hợp tan dần xoay chuyển – Người dịch: Trần Thanh Hà)
Vào tiên môn thì có thể thoát khỏi trần thế sao?
Thần thông quảng đại thì có thể vạn sự tuỳ tâm sao?
Đại năng làm mây làm mưa như Đồng Như, hôm nay hồn về nơi nào?
Huống hồ bọn hắn những tiểu bối mù mờ chẳng biết.
Nghiêm Tranh Minh chưa từng nói chuyện với Đồng Như, lòng lại có mấy phần mơ hồ gút mắc. Có đôi khi y lại nhịn không được miên man suy nghĩ: Nếu không phải Đồng Như xen vào việc người khác, làm Túc Hạ đường gì đó, cũng sẽ không dẫn tới người khác hiềm nghi, sẽ không dẫn đến vào tam sinh bí cảnh.
Cho dù vào tam sinh bí cảnh, nếu ông không cực đoan, chẳng tin lời tiên tri mê tín, an phận một chút, không nên khư khư cố chấp như vậy, nghe lời bằng hữu khuyên, hoặc lòng không có nhiều suy nghĩ không an phận như vậy…
Nói không chừng sư phụ sẽ không chết, sẽ không vào trong thân thể con chồn tàn.
Phái Phù Dao cũng không đến mức gượng dậy không nổi.
Mấy người bọn hắn sẽ như những đệ tử ngu ngốc bất tài ở sơn trang Bạch Hổ, tu vi vặt vãnh, đầu óc chút chút, vừa nhìn sẽ không thể nào gặp qua quen mặt, xuất môn làm việc chắc chắn hỏng chuyện, vài tên ma tu là có thể đùa bỡn đến xoay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-hao/1336014/quyen-4-chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.