Chương trước
Chương sau
Lúc Trình Tiềm tỉnh lại, phát hiện quanh mình rất tối, hình như trời đã tối hẳn.
Cảm giác đầu tiên của hắn là đau, sau đó là lạnh.
Theo lý thuyết, hắn ở băng đàm năm mươi năm, mỗi một cái xương trên người đều bị băng đàm rèn qua, đã sớm mất cảm giác “Lạnh”. Nơi đây lại vô cùng quỷ dị.
Hoàn toàn khác với trời đông giá rét, bầu không khí nơi đây kinh khủng, cảm giác lạnh lẽo mang theo sức sống, mềm mại lại nhỏ bé, lặng lẽ chui vào kẻ hỡ trong khớp xương người.
Tựa như một loại sát ý dịu dàng, dù cho mình đồng da sắt cũng không đỡ được.
Người ở chỗ này, toàn thân trở nên nặng trình trịch, tinh thần dễ buông lỏng lười biếng, sẽ bị cảm giác uể oải và buồn chán này quấn tới.
Mặt Trình Tiềm nhăn nhíu, đây là chỗ quỷ quái nào?
Sương Nhẫn vẫn đeo bên hông như cũ, Trình Tiềm thoáng cử động ngón tay cứng ngắc của mình, phát hiện trường thương đã biến trở về Long cốt, Long hồn cũng vào trong cờ, Chân Long kỳ đang được hắn nắm chặt trong lòng bàn tay.
Thấy hai thứ không thể vứt đều ở đây, hắn yên tâm hơn.
Trình Tiềm đang định đứng lên, đưa tay chống đất, lòng bàn tay lại truyền đến một trận bỏng rát kịch liệt, lúc này hắn mới nhớ ra mắt trận Trảm ma trận bị hắn chộp trong tay.
Nhưng mà giơ tay lên nhìn, trong bàn tay hắn cũng sạch sẽ, chẳng những ở giữa không có huyết nhục lẫn lộn bị cháy sém, ngay cả vết rách nhỏ cũng không có.
Quả thật kỳ quái…
Tâm Trình Tiềm vừa động, lòng bàn tay bỗng loé ra bạch quang, một ấn ký hình vòng cung nho nhỏ lướt qua, nhìn kỹ lại, khá giống hình lỗ tai người, chỉ xuất hiện một thoáng rồi biến mất.
Ngoại trừ cảm giác bỏng còn sót lại và ấn ký quái lạ, thật ra không có gì khác, Trình Tiềm đành đặt cờ sang một bên trước.
Lần cử động này của hắn, nhất thời làm rách các vết thương sau lưng, hắn rên khẽ một tiếng, định đả toạ điều tức, chữa thương trước rồi nói.
Bấy giờ, Trình Tiềm nghe bên cạnh truyền đến âm thanh của Nghiêm Tranh Minh.
“Đừng vọng động chân nguyên.” Nghiêm Tranh Minh ngồi cách hắn rất xa, giọng có chút khàn, “Nếu như ta đoán không sai, có khả năng chúng ta hiện đang ở đáy cốc Tâm Ma, gần đài Bất Hối —— trên người đệ có thuốc trị ngoại thương không?”
“Không có, đệ đâu phải người giang hồ,” Trình Tiềm chống Long cốt đứng lên, “Có chuyện gì vậy? Sư huynh, huynh không sao chứ?”
“Ta không sao, đệ ngồi im đừng động.” Nghiêm Tranh Minh nói, “Động tĩnh Trảm ma trận quá lớn, khi chúng ta phá trận thì mời được Chân Long hồn. Hàn Uyên không biết nặng nhẹ lại ngu xuẩn cho một mồi lửa đốt đào hoa chướng, cái này ‘Thiên Long Địa Ma Nhân Dục’ đều gộp đủ, vô tình kéo ra một mối hở trong phong ấn ngoài đài Bất Hối, vị trí lúc đó của hai chúng ta tương đối hẹp, bị cuốn vào.”
Trình Tiềm: “...”
Lần này trước khi xuất môn nhất định là không coi ngày, chuyện xui xẻo gì cũng đều đuổi kịp.
Nghiêm Tranh Minh như đè nén gì đó, hít một hơi thật sâu, vừa chậm vừa nặng nề phun ra, yếu ớt thấp giọng nói: “Đừng lo, các đời phái Phù Dao canh giữ cốc Tâm Ma, ấn chưởng môn còn đang trên người ta, nó nhất định có biện pháp đi ra. Đệ đừng tuỳ tiện động chân nguyên, trước hết tự xử lý vết thương cho mình đi.”
Vết thương Trình Tiềm đều ở sau lưng, dùng phương pháp người phàm để xử lý rất bất tiện. Hắn hơi cử động vai, cảm thấy không bị thương gân cốt, ném sang một bên mặc kệ.
Trình Tiềm không để vết thương da thịt trong lòng, lại cảm thấy Nghiêm Tranh Minh vô cùng kỳ lạ —— khi hắn còn nhỏ ra tay đánh nhau với một đám tán tu, sau lưng chỉ bị hàng ma xử quất một cái, đại sư huynh đã hùng hùng hổ hổ đòi đích thân bôi thuốc cho hắn, thế nào lần này hắn bị Trảm ma trận cắt thành một miếng phôi thô*, thì trở thành “Tự mình xử lý”?
(*) ý nói đồ vật chưa làm xong, kiểu như đất sét chưa nặn, ngói chưa nung.
Trình Tiềm đứng lên đi qua phía y: “Sư huynh, rốt cuộc huynh sao vậy?”
Nghiêm Tranh Minh hầm hầm giận dữ nói: “Ta nói đừng qua đây!”
Tiếng rống này cơ hồ muốn rách giọng, Trình Tiềm ngừng chân một lát, căn bản không nghe lời y, sải bước đi qua.
Nghiêm Tranh Minh cuộn mình trong một góc còn tối hơn xung quanh, nếu không phải tu sĩ thị lực hơn người, ngay cả y ở đâu cũng tìm không được. Bóng tối làm ngũ quan Nghiêm Tranh Minh không rõ, chỉ có mi tâm lần nữa xuất hiện tâm ma ấn đã nhạt đi rất lâu, ấn ký màu đỏ sậm rất dễ thấy, như một vết sẹo diễm lệ.
Trình Tiềm sửng sốt, giơ tay lên muốn sờ ấn ký: “Đây là… Chẳng lẽ bị cốc Tâm Ma ảnh hưởng?”
Nghiêm Tranh Minh không có chỗ trốn, đành như lão tăng nhập định nhắm mắt không nói, nếu không phải lệ khí xốc nổi trên mặt y lúc này như muốn phá mặt mà ra, thoạt nhìn thật đúng là như có chuyện.
Theo Trình Tiềm tới gần, đuôi lông mày Nghiêm Tranh Minh run run kịch liệt, tựa như y đang nhẫn nại đau đớn rất lớn.
Cuối cùng, y không thể nhịn được nữa, nắm lấy cổ tay Trình Tiềm.
Bàn tay Nghiêm Tranh Minh như kềm sắt, nhiệt độ lòng bàn tay nóng hổi, gần như đốt người. Ấn ký đỏ sậm trên mi tâm càng phát ra tươi đẹp, đỏ sẫm một màu như máu.
Y siết cổ tay Trình Tiềm, đau đớn gập người, thấp giọng như nói mớ: “Đừng tới đây… tiểu Tiềm, coi như ta van đệ…”
Trình Tiềm không phải là không biết cái gì gọi là “Tâm ma”, nhưng là lần đầu tiên biết có người bị tâm ma dằn vặt thành như vậy.
Vây khốn trong lòng y là cái gì?
Trình Tiềm giật mình hoài nghi nhìn Nghiêm Tranh Minh một lát, tuy cảm giác rình mò như vậy không tốt, lúc này cũng không quản nhiều như vậy.
Trong lòng hắn thầm nghĩ: “Sư huynh, thật xin lỗi.”
Liền thôi động thần thức, kết nối với một tia nguyên thần nhỏ trong mộc kiếm.
Thị giác hai nơi xuất hiện lần nữa, Trình Tiềm xuyên qua mảnh nhỏ nguyên thần phong trong mộc kiếm, rõ ràng thấy nội phủ Nghiêm Tranh Minh rối thành một nùi. Chân nguyên tán loạn khắp nơi, ngay cả kiếm khí cũng chộn rộn theo, nếu không phải có mộc kiếm miễn cưỡng trấn áp, không biết đã thành bộ dáng gì rồi.
Tâm ma lượn lờ như một đám mây đen, bay bay bên cạnh nguyên thần Nghiêm Tranh Minh đang nhắm mắt tĩnh toạ, sát sao quấy rầy y.
Lúc này, Trình Tiềm nhìn thấy một gương mặt lộ ra từ tâm ma đỏ sậm trong đám mây, hắn bỗng giật mình.
Người trong tâm ma chính là hắn.
Sau một khắc, tâm ma lượn lờ hoá thành một luồng khói đen, rơi xuống thành hình người. Người nọ như cảm giác được điều gì, quay đầu lại nhìn thanh mộc kiếm, lộ ra sự châm biếm vừa quen thuộc vừa xa lạ. Sau đó “hắn” chậm rãi đi đến cạnh nguyên thần Nghiêm Tranh Minh đang tĩnh toạ, nhẹ nhàng quỳ xuống, nằm trên đầu gối y.
Trình Tiềm: “…”
Lần đầu tiên hắn nhận thức “Mình” khoe khoang phong tình đến thế, chẳng biết phải phản ứng gì.
Tâm ma có bộ dáng giống Trình Tiềm ngửa đầu tách cằm Nghiêm Tranh Minh ra, lặng im nhìn chằm chằm y, thấy y không chịu mở mắt, bỗng cười khẽ một tiếng, vươn đầu ngón tay tái nhợt, chậm rãi vuốt nhẹ môi nguyên thần đang tĩnh toạ, nhẹ giọng nói: “Sư huynh, vì sao huynh không nhìn đệ một chút?”
Bên ngoài nội phủ, ngón tay Nghiêm Tranh Minh siết cổ tay Trình Tiềm bỗng co cụm lại, nắm xương cổ tay hắn vang răng rắc.
Trình Tiềm hỗn loạn thu lại thần thức mình, quỳ một chân trên đất, trong ngực trống rỗng.
Hắn ngây ngô một lúc, nhớ lại từng chút từng chút đầu mối trước kia. Nhớ hắn ở trong tiểu Kinh lâu không nặng không nhẹ hỏi ra câu kia, nhìn phản ứng cộc cằn của đại sư huynh… Khó có thể tin.
“Vậy ra tâm ma kia là ta?” Trình Tiềm kinh ngạc nghĩ thầm, “Không thể nào chứ?”
Nghiêm Tranh Minh cúi người xuống, khoé miệng đã rỉ ra một vệt máu.
Trình Tiềm phục hồi tinh thần lại, ý thức được lúc này không thể mặc y tiếp tục như vậy.
“Đại sư huynh,” Trình Tiềm đặt tay còn lại lên vai Nghiêm Tranh Minh, khẽ nói, “Ngưng thần, nơi này là cốc Tâm Ma, huynh đừng bị nó nhiễu loạn.”
Nghiêm Tranh Minh nghe vậy mở mắt ra, nhãn thần mê man, si mê nhìn hắn.
Ngực Trình Tiềm bắt đầu nhảy cỡn lên điên cuồng.
Ma xui quỷ khiến, Trình Tiềm thấp giọng hỏi: “Sư huynh, tâm ma của huynh rốt cuộc là cái gì?”
Trong nháy mắt như vậy, hắn thấy môi Nghiêm Tranh Minh hơi mấp máy, đáp án sắp thốt ra.
Sau lưng Trình Tiềm ra một tầng mồ hôi lạnh, vết thương vừa đau lại vừa ngứa, cả đời chưa từng khẩn trương như thế.
Thế nhưng ánh mắt Nghiêm Tranh Minh rất nhanh đấu tranh thanh tỉnh, y thả lỏng tay, mạnh mẽ đẩy Trình Tiềm ra… Không đẩy mạnh lắm.
Hai tay Nghiêm Tranh Minh bất giác run run, bị tâm ma hành hạ đến cả người đều thoát lực, ngón tay y đặt nơi đầu vai Trình Tiềm không để ý, trượt xuống vết thương trên cánh tay hắn, vết máu lạnh như băng chưa kịp khô, dính dính tay y. Nghiêm Tranh Minh vội vàng rụt tay về: “Đệ…”
Trình Tiềm nhìn cũng không nhìn đầu vai đang chảy máu, ánh mắt đen nhánh so với tất cả bóng tối càng sâu thẳm hơn. Dường như đau đớn mãnh liệt kích thích hắn, Trình Tiềm biết rõ mình không nên như vậy, ngực lại không cách nào ức chế sự xôn xao.
Hắn ép sát từng bước nói: “Huynh biết rõ tâm ma càng giấu, càng giữ kín thì càng nghiêm trọng, vì sao không thể nói? Giấu giếm có gì hay?”
Nghiêm Tranh Minh: “Buông ra…”
Trình Tiềm: “Sư huynh!”
Nghiêm Tranh Minh đỏ mắt gầm nhẹ: “Trình Tiềm, đệ muốn tạo phản…”
Lời của y chưa nói xong, Trình Tiềm đột nhiên dùng sức kéo y ngăn ở trên tường, không đếm xỉa gì mà cúi đầu, hôn lên cái miệng chưa kịp đóng lại.
Thoáng cái đã ngăn hết những lời Nghiêm Tranh Minh muốn nói.
Cả đời Trình Tiềm không hiểu phong tình, lại càng không biết phong nguyệt, phi lễ chớ nhìn làm vô cùng thích hợp, ngay cả quyển giả Thanh Tĩnh kinh trong Kinh lâu cũng chưa dám nhìn kỹ. Thậm chí lần này không tính là hôn môi, chỉ chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước. Trong đầu Nghiêm Tranh Minh lại “đùng” một tiếng, ba hồn bảy vía sợ bay lên chín tầng mây.
Y thở gấp một tiếng, không tự chủ siết chặt ngón tay, gắt gao nắm lấy vạt áo Trình Tiềm.
“Thứ cho đệ dĩ hạ phạm thượng sư huynh,” Trình Tiềm qua cơn khẩn trương, biểu hiện xem như tỉnh táo, thậm chí dùng một loại giọng như lợn chết không sợ nước sôi phỏng nói, “Bây giờ huynh định giam đệ cảnh tỉnh, hay thanh lý môn hộ, hay trực tiếp đánh chết đệ? Cam đoan không đánh trả.”
Nghiêm Tranh Minh: “…”
Kinh sợ này quá chấn động lòng người, ngay cả tâm ma làm mưa làm gió cũng phải nhượng bộ.
Lời đại nghịch bất đạo phen này của Trình Tiềm ra khỏi miệng, lòng đột nhiên thoải mái. Hắn quyết định, cầm tay Nghiêm Tranh Minh đang nắm vạt áo hắn: “Trong Trảm ma trận, huynh hỏi đệ đào hoa kiếp ứng với người nào. Đại sư huynh, bây giờ đệ nói, huynh dám nghe không?”
Trong nội phủ Nghiêm Tranh Minh, tâm ma lại ngưng kết thành dáng dấp Trình Tiềm lần nữa. Thản nhiên ôm nguyên thần y từ phía sau, ghé sát vào tai y nói: “Sư huynh, huynh muốn cái gì đệ cũng cho huynh, huynh có dám không?”
Hai mặt giáp công, Nghiêm Tranh Minh không phân biệt được nơi nào là thật, nơi nào là giả.
Tâm ma trong nội phủ y vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng mơn trớn thân nguyên thần y, thấp giọng nói: “Sư huynh, đệ tâm vô tạp niệm, trăm năm thanh tu, thiên kiếp cũng không dao động chút nào. Hôm nay huỷ trong tay huynh, huynh có thích không?”
Lời kia như một chậu nước lạnh, trộn lẫn với hàn ý vô tận trong cốc Tâm Ma rơi xuống, thấm vào mỗi một tấc xương y.
Mặt Nghiêm Tranh Minh trắng bệch, không lời đáp trả.
Tâm ma khi thì mềm giọng cười nói: “Sư huynh, nếu huynh đã nghĩ đến đệ lâu như vậy, sao bây giờ phải cố sức ra vẻ đạo mạo?”
Khi thì lạnh lùng tức giận: “Nghiêm chưởng môn, biết pháp phạm pháp, vô sỉ lắm thay!”
Khi thì biến thành bộ dáng Trình Tiềm thuở thiếu niên, ngực mang theo một lỗ thủng đầy máu, nhìn y xa xăm: “Sư huynh, không phải huynh nói đệ không cần lo lắng, mọi việc có huynh sao?”
“Sư huynh…”
Cả người Nghiêm Tranh Minh lạnh với nóng vô cùng lắc lư qua lại, trán ra mồ hôi, hai mắt đỏ ngầu.
Trình Tiềm không ngờ một câu nói của mình khiến chưởng môn sư huynh giận thành như vậy, đang luống cuống, thoáng nhìn thấy tâm ma ấn giữa chân mày y, một cái khe nhỏ sắp nhỏ ra máu.
Mặt Trình Tiềm nhíu lại, sau đó, hắn mạnh mẽ nương theo mảnh nhỏ nguyên thần trên thân mộc kiếm, rút thần thức ra, xông vào trong nội phủ Nghiêm Tranh Minh lần thứ hai.
Lần vào này, trước hết bị tâm ma khắp trời làm hoảng sợ. Toàn bộ tâm ma đều giả làm bộ dáng hắn, thần thái biểu tình khác nhau. Nội phủ kiếm tu càng ngày càng nhiếu hắc khí bốc lên, tham lam hấp thụ chân nguyên nơi đây, huyễn hoá ra càng nhiều huyễn ảnh.
Ngay từ đầu Trình Tiềm chỉ cảm thấy da đầu tê dại, cho dù ai thấy mấy trăm mấy nghìn mình tụ chung một chỗ đều sẽ thấy rất sợ, nhưng sau một khắc, hắn nghe rõ những lời nói bất đồng từ các tâm ma này.
Ánh mắt Trình Tiềm đột nhiên lạnh đi, trong lồng ngực nảy sinh căm phẫn không rõ.
Hắn vung tay lên, thông qua mộc kiếm cùng nguyên thần bản nguyên thúc giục mộc kiếm trong nội phủ Nghiêm Tranh Minh. Mộc kiếm theo tiếng mà lên, trên thân kiếm phủ một tầng sương trắng, như gió cuốn mây tan xông vào tâm ma, quậy cho nhừ đám quần ma lộn xộn này.
Tâm ma hốt hoảng chạy trốn, một lần nữa hội tụ thành một luồng hắc khí, không buông tha mà chiếm giữ nội phủ Nghiêm Tranh Minh.
Huyệt Khí Hải Nghiêm Tranh Minh cuồn cuộn, cổ họng tanh nồng, máu suýt vọt tới miệng, bị y khó khăn nhịn lại.
Y nhất thời tỉnh táo, có chút cam chịu mà xua tay với Trình Tiềm, yếu ớt nói: “Chớ làm liều.”
“Đệ cũng không hồ đồ.” Ánh mắt Trình Tiềm sáng quắc nhìn y, “Đại sư huynh, một ngày đệ chưa chết, thì một ngày không buông tha.”
Nghiêm Tranh Minh chau mày, đang muốn nói gì.
Trình Tiềm thu lại ánh mắt, lộ ra một chút ý cười: “Nếu như huynh chịu trục xuất đệ khỏi sư môn, vậy thì càng dễ.”
Nghiêm Tranh Minh: “…”
Chính y đã từng nghĩ như vậy, nếu như y không là chưởng môn gì cả, về thân phận sẽ dễ cùng Trình Tiềm suy nghĩ, y liền có thể không còn gánh nặng mà thản nhiên đối mặt với tình cảm vượt khỏi khuôn phép của mình. Giả sử bị trục xuất sư môn, vậy thì càng không phải kiêng kỵ gì, ai dè cứ như vậy bị Trình Tiềm nói thẳng ra như đúc.
“Thần giao cách cảm” quỷ dị thế nhất thời khiến y dở khóc dở cười.
Nhưng rung động ban đầu qua đi, Nghiêm Tranh Minh nhận thấy không thích hợp —— Trình Tiềm chỉ khi độc miệng với động thủ mới dứt khoát, thực tế tính cách rất nội liễm, hỉ nộ ái ố không lộ ra ngoài, có lộ ra cũng là giả vờ… Cho dù hắn thật tình thật lòng, cũng giữ trong lòng, tuyệt đối không đọng bên mép như vậy.
Huống chi hai người bọn họ rơi vào cốc Tâm Ma, không biết đi ra ngoài bằng cách nào.
Thần trí Nghiêm Tranh Minh thanh tĩnh, đầu óc hoạt bát lại, đột nhiên y nhớ lại trên thân mộc kiếm có luồng hơi lạnh cổ quái trong Trảm ma trận, lập tức vứt sạch các loại vừa rồi sang một bên, ép hỏi: “Đệ biết cái gì? Trình Tiềm, ta hỏi đệ một lần nữa, trong mộc kiếm có cái gì?”
Trình Tiềm: “…”
Nếu không phải hắn từng nhìn thấy trong nội phủ Nghiêm Tranh Minh mấy trăm nghìn tâm ma hoá thân, hắn còn phải cho rằng đây đều là mình tự mình đa tình.
Nghiêm Tranh Minh: “Rốt cuộc đệ làm thế nào bỏ Phù Dao kiếm ý vào trong mộc kiếm?”
Mới vừa rồi Trình Tiềm còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ đã nghẹn họng.
Hai người giằng co chốc lát, Nghiêm Tranh Minh lao tâm lao lực quá độ, đẩy Trình Tiềm ra, lảo đảo đứng lên.
Nghiêm Tranh Minh nói: “Coi như đệ không nói, ta mặc kệ đệ vì sao mà biết… Nhưng chẳng qua là tâm ma mà thôi, kiếm tu vào Kiếm Thần vực, từ trước đến nay đều là mỗi bước mỗi tâm ma, vậy thì thế nào? Nếu ta đi tới bước này, còn chưa đến mức không áp chế được, đệ… Không cần thương hại ta.”
Trình Tiềm không lời chống đở, hắn đột nhiên rất muốn bổ cái đầu như gối thêu hoa của đại sư huynh ra nhìn, xem bên trong có phải bị tâm ma gặm đến chỉ còn một đống vữa?
Nghiêm Tranh Minh lườm hắn, lấy từ trong người ra một cái ấn thạch to chừng ngón tay cái, bàn tay nhẹ nhàng nắm ở trên, ấn thạch dâng lên một tầng ánh sáng trắng yếu ớt, chiếu sáng cốc Tâm Ma u ám. Y xoay người đưa lưng về phía Trình Tiềm, giả vờ thoải mái mà nói rằng: “Hôm nay ta không so đo với đệ, chúng ta tìm xem lối ra…”
Trình Tiềm bỗng ôm y từ phía sau, lưng Nghiêm Tranh Minh cứng đờ, định quát lớn.
Thì nghe Trình Tiềm cắn răng nghiến lợi nói: “Huynh suốt ngày hết ăn rồi uống, ngoại trừ phá của chính là làm đẹp, có quỷ mới thương hại huynh! Đệ chính là thích huynh, muốn huynh! Huynh còn muốn đệ nói như thế nào!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.