Trình Tiềm là loại người cả ngày lẫn đêm, từng giây từng phút cũng không dám buông lỏng. Chẳng biết bao nhiêu năm không có nằm xuống ngủ một giấc, còn nằm mơ một giấc mơ dài. Mơ thấy mình không phải là tu sĩ che mây làm mưa, hay bị thiên lôi đánh, chỉ là một thư sinh nghèo túng xuất thân bần hàn. Giấy Tuyên Thành bị ướt hắn cũng không nỡ vứt, bày ra ngoài phơi khô, liếm ngòi bút khô khốc, rơi rớt lại vết mực mang theo vị nghèo khổ, có phần an nhàn quẫn bách. 
Đúng rồi, hắn còn phải có một thê tử trang phục mộc mạc, suốt ngày không lải nhải hắn ném đồ bừa bộn, chính là ghét bỏ hắn không thường thay y phục, người nọ không kiểu không dáng tựa cạnh cửa, vừa đưa cho hắn ly trà vừa quở trách: “Trà này trong đến nghèo nàn.” 
Trình Tiềm cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời: “Không xứng với mẫu đàn bà chanh chua đứng tựa cửa như ngươi?” 
“Đàn bà chanh chua?” Người nọ khẽ cười một tiếng, “Sao ngươi không nhìn thử ta là ai?” 
Trình Tiềm hoảng hốt ngẩng đầu, bạch y công tử ất ơ đập vào mắt hắn, tự tiếu phi tiếu nhìn hắn, một đôi mắt hoa đào chất chứa mê hoặc không nói ra được. 
Tim Trình Tiềm đập mạnh một cái, chợt tỉnh lại, cả người mất phương hướng. 
Hắn mở mắt ngây người một lát, thấy ánh trăng ngoài cửa sổ vằng vặc, sao trời diệu vợi, trong phòng có hàn ý như sương thu, trên người không biết từ lúc nào được người đắp tấm thảm mỏng, nhất thời hắn có ảo giác chính mình rơi xuống phàm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-hao/1336007/quyen-4-chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.