Lúc này ở trong nội phủ Nghiêm Tranh Minh, tâm ma khắp nơi bị câu căn dặn cứng ngắc kia của Trình Tiềm kìm hãm, toàn bộ lơ lửng bên ngoài nguyên thần y. Kiếm khí quay vòng trong nội phủ không dẹp loạn được, nguyên thần chủ nhân vô hình ở nơi này dốc hết toàn lực mà gộp nó lại một chỗ. Sau đó, lại bị kiếm khí phá vỡ ràng buộc, tản đi khắp nơi.
Chỉ có nguyên thần ngồi ngay ngắn trong nội phủ lù lù bất động, dù cho nghìn thanh lợi kiếm xuyên qua thân.
Kiếm khí phản phệ với chủ nhân nội phủ im lặng đấu đá, vẻ mặt nguyên thần Nghiêm Tranh Minh bình tĩnh, như thế gian có nhiều cố sự nhưng không gì có thể kinh động y.
Kiếm tu lấy thân làm lợi khí, không phải là trải qua muôn ngàn thử thách, tìm đường sống từ tử địa sao?
Dù cho đi tới lạch trời sâu hoáy, hay nơi đất dữ chông gai.
Nhưng mà như thế lại bị một trận ho khan kinh động, người ho giống như sắp tắt thở, bằng vào âm thanh có thể nghe được người nọ chật vật. Mấy ngày liền, Trình Tiềm vẫn lặng yên không một tiếng động, nếu không phải một tia kiếm ý từ đó giờ vẫn lượn lờ xung quanh, thậm chí Nghiêm Tranh Minh cho là hắn đi rồi.
Trình Tiềm vừa ra tiếng, Nghiêm Tranh Minh run run, tâm tình bình tĩnh vô lo nhiều ngày đột nhiên dấy lên lo lắng, xung quanh ngưng trệ bất động, từ từ náo động tâm ma trong lòng.
Nghiêm Tranh Minh bỗng đứng dậy, bàn tay nguyên thần hoá thành kiếm ảnh. Đầu tiên là mạnh mẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-hao/1336006/quyen-4-chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.